Sống hai kiếp, ta cũng chưa từng mặc áo cưới của riêng mình, chỉ có thể gửi gắm tất cả kỳ vọng và khao khát vào Tư Văn.
Ngày xuất giá, áo cưới của Tư Văn chấn toàn thành, còn bất ngờ giúp xưởng may Lan Quân nổi tiếng ở kinh thành.
Ta đem cả chiếc hộp mà Lý mama đã dành dụm để của hồi môn cho ta và một phần ba sản nghiệp Lan Quân của hồi môn cho Tư Văn, điều này đã ta lên kế hoạch từ lâu.
Từ rất lâu trước, ta đã chia sản nghiệp Lan Quân thành ba phần: một phần cho Tư Quân cưới vợ, một phần của hồi môn cho Tư Văn, phần còn lại, một phần ba dùng để dưỡng già, một phần ba để lại cho ba đứa con của Hồng Hạnh tỷ, phần còn lại để từ thiện, mua sắm vật dụng cho người già yếu ở từ thiện cục, củng cố đê điều cho nông dân vào mùa xuân, đóng góp tiền xây cầu sửa đường, dựng lều phát cháo trong những năm thiên tai. Kiếp này nhiều việc thiện, chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại người ấy, bù đắp tất cả những nuối tiếc.
Của hồi môn của Tư Văn lên tới một trăm hai mươi hòm, trải dài trên phố, trông thật hoành tráng.
Có những tài sản này, cộng với những gì ta đã dạy từ nhỏ, nếu Tử Hàn đối xử không tốt với nàng, nàng cũng sẽ sống yên ổn.
Thực tế chứng minh lo lắng của ta là thừa, sau khi thành thân, Tư Văn và Tử Hàn rất hạnh phúc, sinh liền bốn đứa con trai. Cộng với hai con trai và một con của Niệm Niệm và Tư Quân, những đứa trẻ này ta, người đã già, đôi khi mệt mỏi cũng tràn đầy thương.
Không ngờ rằng, năm xưa bất ngờ xuyên không trở thành một tiểu nha hoàn, vài chục năm sau lại có thể tận hưởng niềm vui bên con cháu đầy nhà.
Vào cuối xuân năm ta năm mươi tám tuổi, khi ta đang phân nhánh lan trong vườn, ta ngã về phía sau, cây dương phía sau bị ta va vào khiến hoa rơi lả tả.
Tư Quân và Tư Văn dẫn theo các con đứng bên giường ta, đại phu bắt mạch, lắc đầu than thở, "Lão phu nhân vì lao tâm lao lực nhiều năm, lo lắng trăn trở quá độ, tinh thần suy kiệt, hiện giờ đã là đèn dầu sắp cạn."
Tư Văn và Tư Quân cùng khóc lóc kéo tay đại phu, cầu xin đại phu nhất định phải chữa khỏi cho ta.
Ta lên tiếng gọi hai đứa, "Haiz, hai con đã lớn rồi, trước mặt các con mà sao còn như trẻ con thế này?"
Tư Văn nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt, "Mẹ..."
Tư Quân cũng lệ như mưa.
Ta nắm tay hai đứa, "Đừng khóc, nghe lời mẹ. Mẹ cả đời này có hai đứa con ngoan, đã mãn nguyện rồi. Cha mẹ còn, đời còn chốn về; cha mẹ đi, đời chỉ còn đường về. Từ nay về sau, chỉ còn hai con nương tựa nhau mà sống. Hồng Hạnh thẩm của các con là người tốt, sau này về Dự Châu, nhớ đến thăm thẩm ấy."
Ta gọi Niệm Niệm và Tử Hàn đến gần, kỹ vào đôi mắt hai người, "Hai con đều rất tốt, rất tốt, chỉ là..." Chưa hết câu, ta bỗng nhiên mơ hồ, một lúc sau, ta thấy trước mắt có một người đang đưa tay về phía ta, người đó mặc áo thun trắng, quần đen, trên tay còn cầm một cây kem, "A Uyển, đến đón em về nhà."
Ta mỉm , đưa tay ra, "Dương Văn Quân, cuối cùng cũng đến, em chờ lâu lắm rồi."
Cây dương trong sân rụng nốt bông hoa cuối cùng của mùa xuân ấy.
Ngoại truyện
Nghe , ngày mẹ của Dương thượng thư qua đời, ở góc đường trước cửa Dương phủ có một lão giả phong độ bất phàm, trong tay ôm một chậu lan, cây lan chăm sóc rất tốt, chậu thì cũ kỹ vô cùng.
Lão giả ôm chậu lan, đứng cổng Dương phủ, có người tò mò đến gần, nghe thấy ông mơ hồ, "Thì ra, người nàng mong nhớ không phải là ta."
Cùng ngày, trong gian phòng Lan của tửu lâu Lan Quân nổi tiếng nhất kinh thành, một lão nhân nho nhã, thanh tú, gọi tất cả các món điểm tâm của tửu lâu, uống say mèm, lúc thì khóc, lúc thì , lúc thì lẩm bẩm, "Kiếp sau, ta sẽ gặp nàng sớm hơn."
(Hoàn)
Bạn thấy sao?