Lựa Chọn Của Tử [...] – Chương 10

Ta nghĩ, có lẽ ta đã bà thất vọng, ma ma chắc chắn rất giận ta. Dù bà đánh ta, ta cũng không oán trách. 

 

Lý ma ma ta quỳ trên đất, lâu sau thở dài , "Đứng lên đi, đất lạnh, cẩn thận đầu gối." 

 

Ta không kìm nữa, lao vào lòng bà, không khóc to như khi Hồng Hạnh rời đi, chỉ úp mặt vào lòng bà, lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Lý ma ma nhẹ nhàng vỗ lưng ta, tuy với ta, ta nghe như bà đang bình thản tự với mình, "Ta đã đoán trước , từ khi con chiếc áo khoác thêu chim hỷ thước cho ta. Những mũi khâu tinh tế, đường thêu xuất sắc, đến cả ta cũng phải thán phục. Ta đã thấy chữ con viết, nét chữ đẹp đẽ, thanh tú, bút pháp tuyệt vời, như mây trôi nước chảy, khí vận sinh , đến cả quản gia dạy chữ cho con cũng không viết đẹp bằng."

 

"Bé con thông minh như , sao có thể như lời Vương ma ma , là một nha đầu vụng về ?"

 

"Thực ra ta cũng không đoán ra , con cố che giấu tài năng của mình, chạy đến nha đầu việc nặng là vì lý do gì. Bây giờ thì ta hiểu rồi!"

 

"Con sợ mình sớm bị chủ nhân để mắt đến, sau đó bị nâng lên thông phòng, bị đem đi của hồi môn, bị chủ nhân giữ lại không cho rời đi đúng không? Con đã quyết tâm từ sớm là phải rời khỏi đây, đúng không?"

 

Ta vẫn úp mặt vào lòng ma ma, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

 

Ma ma tiếp tục , "Con ở ngoài không còn ai nương tựa, ở Lục phủ này, dù là người hầu, cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc. Với tài năng của con, muốn sống tốt không phải là chuyện khó. Nói cho ma ma biết, tại sao nhất định phải rời đi?"

 

Ta ngẩng đầu từ lòng ma ma, ngồi thẳng dậy, vào ma ma, hỏi, "Ma ma, người còn nhớ Bích Đào không?"

 

"Bích Đào? Tất nhiên là nhớ rồi!"

 

"Người còn nhớ vì sao ấy bị bán ra khỏi phủ không?"

 

"Tất nhiên là nhớ, ấy tự tiện tặng công tử chiếc túi thêu đôi uyên ương, bị phu nhân bắt gặp, nên bị đánh hai mươi roi rồi bán đi."

 

"Ma ma, người nghĩ việc Bích Đào bị như có hợp lý không?"

 

Ma ma ngập ngừng , "Bích Đào có lỗi, nặng như thì quả là quá đáng. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến con?"

 

"Ma ma, người cũng biết lỗi của Bích Đào không lớn, chỉ đánh và chuyển khỏi Bác Nhã Viện là đủ. Nhưng phu nhân lại cố ý nặng, bán ấy đi, để gương cho toàn bộ nha hoàn trong phủ. Nếu có ai dám có ý nghĩ vượt quá giới hạn, Bích Đào chính là ví dụ."

 

Ta tiếp tục, "Chỉ vì phiền công tử học, đụng chạm đến lợi ích của chủ nhân, mà không cho cơ hội, không nể chút cảm nào mà bán đi. Nếu một ngày nào đó con phạm lỗi, đụng chạm đến lợi ích của chủ nhân, chủ nhân không vui, thì con sẽ là Bích Đào tiếp theo. Và con có thể phản kháng không? Có thể không không? Không thể! Vì con là người hầu, là nô tỳ, con không phải là con, con chỉ là tài sản của chủ nhân, không khác gì một cái chén, cái bát trong tay họ."

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ma ma, "Ma ma, con không muốn một cái chén, cái bát. Con muốn một người, một người có thể chủ vận mệnh của mình, một người có thể tự quyết định cuộc đời mình!"

 

"Thông phòng, thiếp, trong mắt người hầu, là nửa chủ nhân, là chim sẻ hóa phượng hoàng. Nhưng thực chất, cũng chỉ là nô tỳ cao cấp hơn chút, vẫn là tài sản trong tay người khác, muốn đánh thì đánh, muốn thì , muốn bán thì bán!"

 

Ma ma ngơ ngác ta, lẩm bẩm, "Ta không ngờ, trong lòng con lại có nhiều suy nghĩ như . Nhưng con là một , không có ai nương tựa, ra khỏi phủ rồi, con sống sao đây?"

 

Giọng ma ma run run, mắt đầy lệ, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, , "Ma ma yên tâm, chủ nhân không thu phí chuộc thân của con, còn cho con mười lượng bạc. Thêm vào tiền con dành dụm bao năm qua, con không lo đói đâu. Con còn viết thư cho Hồng Hạnh tỷ tỷ, ấy và chồng hiện đang mở một tiệm bánh ở phố, con sẽ đến nhờ ấy giúp đỡ. Có ấy giúp, cộng với tiền con tiết kiệm, con sẽ sống tốt."

 

Ma ma ta, như có cảm giác con lớn không cần mẹ nữa, thở dài , "Thôi rồi, con đã quyết, thì cứ đi."

 

Ma ma như nhớ ra điều gì, đứng dậy đi đến tủ, lục lọi hồi lâu, đẩy hết y phục ra đất, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp vuông. Bà ôm hộp bước đến trước mặt ta, mở ra, bên trong một nửa là trang sức ngọc trai tinh xảo, một nửa là vàng bạc xếp gọn gàng, có lẽ là toàn bộ tích cóp của bà!

 

Lý ma ma đẩy hộp đến trước mặt ta, "Đây là số tiền ta dành dụm bao năm qua. Trong phủ không thiếu ăn mặc, mỗi tháng còn có lương, số tiền này cũng không dùng đến, con cầm đi, có thêm chút vốn liếng cũng tốt!"

 

Nước mắt ta trào ra không rơi, ta hít mũi, , "Ma ma, số tiền lớn thế này, con là nữ tử mang theo không tiện, lỡ bị kẻ gian nhòm ngó thì sao? Hay là ma ma giữ hộ, nếu con thực sự sống không nổi, con sẽ về tìm người lấy có không?"

 

Ma ma suy nghĩ một lát, có lẽ thấy ta đúng, liền không ép nữa.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...