1
“Cẩm Châu, vợ nhỏ chưa cưới của cậu lại đến kiểm tra rồi.”
“Dính chặt thật đấy, sợ con phượng hoàng như cậu bay mất sao?”
“Đúng , chi bằng buộc luôn vào thắt lưng đi…”
“Đừng lung tung, mặt ấy đỏ bừng rồi kìa.”
Tôi chợt ngẩng đầu, về phía chủ nhân của giọng dịu dàng đó. Là Diêu Tư Uyển.
Mái tóc đen mượt, làn da trắng như tuyết, dáng người thướt tha.
Nụ vừa ngọt ngào vừa thuần khiết, là nữ thần cả khoa kiến trúc công nhận.
Cũng là người mà kiếp trước Cố Cẩm Châu mãi không quên, theo đuổi cả đời.
Khoảnh khắc này, tôi mới chợt nhận ra. Tôi đã sống lại.
Sống lại trước ngày cưới. Lúc Cố Cẩm Châu xin nghỉ phép kết hôn trở về.
Còn Diêu Tư Uyển chính là người trong mộng mà kiếp trước ta mang về.
Lúc này, ta đang nhẹ tôi: “Là tìm Cẩm Châu sao? Anh ấy sắp xuống rồi.”
2
Tôi đứng dưới ánh mặt trời, ngẩn ngơ đến thất thần.
Cố Cẩm Châu đã bước qua đám đông, đến trước mặt tôi với gương mặt lạnh lùng.
“Em lại đến đây gì?”
Anh ta nắm lấy tay tôi, kéo vào con đường nhỏ bên cạnh.
“Tôi đang tụ tập với học, em cũng phải bám theo sao?”
Anh ta đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt đầy khó chịu tôi.
“Thẩm Tri Hàn, còn năm ngày nữa là đến lễ cưới.”
“Em có thể để tôi tự do thêm năm ngày cuối cùng không?”
Tán lá rậm rạp trên đầu rọi bóng mát xuống một vùng rộng lớn.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lấp lánh như những hạt vàng rơi trên gương mặt ta. Nhưng trong ánh mắt ta tôi, thì chỉ có sự lạnh lùng như băng giá mùa đông.
Tôi người đàn ông trước mặt. Người mà kiếp trước tôi đã suốt mười tám năm trời. Giờ đây ta trẻ trung, phong độ, vẻ ngoài đầy sức hút.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, sau vẻ ngoài hoàn mỹ ấy, trái tim của ta lại lạnh lẽo và tàn nhẫn đến thế.
Tôi thu hồi ánh mắt, khẽ cúi đầu và nhạt.
“Xin lỗi.”
“Cố Cẩm Châu.”
“Em sẽ không phiền nữa.”
Nói xong, tôi quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng ta lại nắm lấy cánh tay tôi lần nữa.
“Em lại giận dỗi cái gì đây?”
“Tôi đã đồng ý kết hôn với em, em còn muốn gì nữa?”
Tôi bất ngờ quay lại, mạnh mẽ hất tay ta ra. Cố Cẩm Châu hơi ngỡ ngàng, ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự chán ghét sâu sắc hơn.
“Thẩm Tri Hàn, nếu em còn tiếp tục như , chúng ta hủy hôn lễ đi là vừa.”
3
Tôi hít một hơi thật sâu. Nuốt trọn mọi uất ức, tủi thân, căm hận, và đau lòng trong lồng ngực.
Kiếp trước ta đối xử với tôi thế nào, kiếp này tôi nhất định trả lại ta y nguyên.
Vì , khi tôi mở miệng, giọng điệu đã dịu dàng hơn. Nhìn ta, ánh mắt cũng mang chút uất ức yếu đuối.
“Em không giận mà.”
“Chỉ là có một số việc trong lễ cưới cần hỏi ý kiến , nên em mới tới…”
Cố Cẩm Châu không đợi tôi hết, đã giơ tay ngắt lời.
“Tôi không có ý kiến. Trước đây đã rồi, cứ theo ý em là .”
“Vậy , những bước tiếp theo, em sẽ không hỏi nữa.”
Có lẽ vì tôi tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, hoặc cũng có lẽ trong lòng ta vẫn còn chút áy náy. Cố Cẩm Châu bất ngờ giơ tay, xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
“Được rồi, tối nay tôi sẽ về sớm ăn cơm với em.”
Tôi ra vẻ vui mừng. “Được, em đợi .”
Cố Cẩm Châu không nhịn khẽ . Nhưng chỉ trong chớp mắt, ta lại chau mày, thu lại nụ . Tôi giả vờ như không thấy, vui vẻ rời đi.
Mãi đến khi đi thật xa, rất xa. Tôi mới từ từ ngồi xổm dưới tán cây, để mặc nước mắt tuôn rơi không ngừng.
4
Đến bữa tối, Cố Cẩm Châu trở về, không phải một mình. Anh ta mang theo Diêu Tư Uyển.
Kiếp trước, ta luôn giấu kín cảm trong lòng, khiến tôi chẳng hề hay biết ta Diêu Tư Uyển.
Nhưng kiếp này, trước khi kết hôn với tôi, ta đã không thể kìm lòng mà để lộ rõ ý tứ.
Diêu Tư Uyển duyên dáng, lần lượt chào hỏi từng người trong nhà họ Cố. Cô ta còn mang theo những món quà gói cẩn thận, trao cho từng người.
Diêu Tư Uyển không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng, thanh lịch. Khi đứng bên cạnh Cố Cẩm Châu – người cao ráo, tuấn tú và nho nhã – họ thật sự là một cặp trời sinh.
Còn tôi, lại giống như một kẻ ngoài cuộc lạc lõng.
“Tri Hàn, đây là món quà dành cho . Chúc và Cẩm Châu trăm năm hạnh phúc.”
Diêu Tư Uyển bước đến trước mặt tôi, đưa quà cho tôi.
Tôi tự nhiên nhận lấy, mỉm cảm ơn. Cô ta dường như ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, khẽ mím môi, nụ trong mắt dần nhạt đi.
“Tri Hàn, mau đi chuẩn bị cơm tối đi.”
Cô của Cẩm Châu tự nhiên giao việc cho tôi, giống như vô số lần trước đây.
Tôi đặt quà xuống bàn, giơ ngón tay đã băng lại bằng băng cá nhân lên, giọng điềm tĩnh:
“Sáng nay tôi vô cắt vào tay, tối nay không thể nấu cơm .”
Cố Cẩm Xuyên – em trai của ta trợn mắt tôi:
“Chỉ là một vết cắt nhỏ mà cũng kiêu, không nấu nổi bữa cơm sao?”
Cố Cẩm Tú – em ta cũng hùa theo:
“Tôi thấy chị chỉ kiếm cớ để lười thôi.”
Cô của Cẩm Châu tôi, nở một nụ nhàn nhạt:
“Tri Hàn sắp dâu rồi, dâu tất nhiên là phải cưng chiều hơn.”
“Vậy để bà già này vào bếp .”
Diêu Tư Uyển nhanh nhảu đi theo:
“Cô ơi, tay của Tri Hàn bị thương rồi, để cháu vào phụ nhé.”
“Sao thế , cháu là khách mà.”
“Không sao đâu ơi, cháu chỉ phụ một tay thôi mà.”
Chẳng mấy chốc, Diêu Tư Uyển đã mang món ăn đã nấu xong ra ngoài.
“Tri Hàn, mang hộ món này ra đi, tôi phải vào giúp bóc hành.”
Cô ta tự nhiên nhờ tôi phụ giúp. Tôi đứng dậy, định nhận lấy đĩa thức ăn.
Nhưng khi tay tôi còn chưa chạm vào, đĩa thức ăn đã bất ngờ đổ xuống.
Miếng cá nóng hổi đổ tràn lên người Diêu Tư Uyển, đặc biệt là phần chân trần. Làn da trắng mịn ngay lập tức ửng đỏ cả một mảng.
Cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, ngồi thụp xuống, ôm lấy chân mình. Đôi mắt đã ngân ngấn nước, gần như muốn khóc.
“Thẩm Tri Hàn, em cố ý đúng không?”
Cố Cẩm Châu tức giận đến cực điểm, lập tức đẩy mạnh tôi qua một bên.
5
Tôi lảo đảo mấy bước, rồi ngã nhào xuống đất. Lòng bàn tay đặt trúng miếng cá nhầy nhụa, bị xương cá sắc nhọn đâm rách da thịt. Đầu tôi đập mạnh vào cạnh bàn, đau đến nhức nhối.
Cố Cẩm Châu cẩn thận đỡ Diêu Tư Uyển đứng dậy, sau đó mới lạnh lùng quay sang tôi:
“Còn không mau xin lỗi Tư Uyển!”
Tôi cố chịu đựng cơn đau, loạng choạng đứng lên. Máu từ lòng bàn tay tôi chảy xuống, thấm vào váy, để lại những vệt đỏ chói mắt.
Cố Cẩm Châu dường như hơi khựng lại. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ta tôi lại dần lạnh lùng hơn:
“Tri Hàn, xin lỗi.”
“Không sao đâu, Tri Hàn cũng đâu cố không đỡ đĩa đồ ăn mà…”
Diêu Tư Uyển vội vàng kéo tay áo ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Thẩm Tri Hàn, em không nghe thấy tôi gì sao? Tôi bảo em xin lỗi Tư Uyển.”
“Nếu em không muốn thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ lập tức hủy hôn.”
Cố Cẩm Châu đứng thẳng dậy, từ trên cao xuống tôi:
“Thẩm Tri Hàn, em biết tính tôi, lời đã ra, tôi tuyệt đối không rút lại.”
6
Diêu Tư Uyển đứng phía sau ta, khi tôi ta, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ đầy ẩn ý.
Tôi biết ta đang khiêu khích tôi.
Cô ta không muốn tôi xin lỗi.
Cô ta muốn hôn lễ bị hủy bỏ.
Cô ta muốn gả cho Cố Cẩm Châu.
Cô ta không muốn cưới người mình không , đã đi một vòng rất lớn để cuối cùng có điều mình mong muốn. Còn tôi, không để ta đạt mục đích.
“Được, em xin lỗi.”
Tôi mím môi, trong mắt đầy nước, khuôn mặt lộ rõ vẻ tủi thân lẫn sợ hãi.
Khi tôi lời xin lỗi, rõ ràng Cố Cẩm Châu thở phào nhẹ nhõm, dù rất nhanh, ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Lần sau không tái phạm.”
Anh t nhận lấy hộp thuốc mà Cố Cẩm Xuyên mang đến.
Anh ta lạnh lùng liếc tôi một cái: “Lễ cưới sắp tới rồi, ngoan ngoãn một chút.”
Tôi cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Vẻ mặt như một kẻ yếu ớt đầy lo sợ.
Cố Cẩm Châu cẩn thận xử lý vết thương cho Diêu Tư Uyển, còn dịu dàng :
“Vẫn nên đưa em đến bệnh viện kiểm tra, để tránh để lại sẹo.”
“Như có phiền không? Tri Hàn có thể sẽ không vui…”
“Sẽ không đâu, vốn dĩ là do ấy họa.”
Cố Cẩm Châu xong, lại lạnh lùng liếc tôi:
“Cô ấy họa, phải lo dọn dẹp. Có tư cách gì mà không vui?”
Đêm đó, ta không trở về. Tin nhắn từ một số điện thoại lạ gửi đến điện thoại tôi.
“Anh ấy lo cho vết thương của tôi, sợ tôi đau, nên ở lại bên tôi tối nay.”
“Ngủ sớm đi, đừng đợi vô ích, dâu à.”
Cô ta đúng tôi thực sự nên ngủ sớm. Còn rất nhiều việc đang chờ tôi giải quyết.
Ví dụ như những căn nhà cũ và mặt bằng kinh doanh mà cha mẹ tôi để lại. Cùng với số tài sản thừa kế dành cho tôi.
Những căn nhà sẽ giao cho một công ty môi giới đáng tin để bán. Còn toàn bộ tài sản thừa kế, sau khi kiểm kê xong, tôi sẽ mang đi hết. Không để lại một đồng nào cho nhà họ Cố.
Bạn thấy sao?