Lư Mộc Lan – Chương 5

Chỉ với một câu quan tâm như , Hoắc Trì liền òa khóc, y như lúc trước hắn khóc trước mặt thiếu gia Hoắc Tân, bộc lộ dáng vẻ của một đứa trẻ.

 

Ta cảm thấy yên lòng, biết rằng chuyện này đã gần như chắc chắn.

 

"Con bé này là ai?" Giọng lại vang lên, nhàn nhạt.

 

"Đây là... là tẩu tẩu của đệ, do đại tẩu sắp đặt thiếp cho huynh trưởng đệ."

 

"Đỡ ta dậy."

 

Hoắc Trì còn chưa kịp đỡ ta, ta đã ngã lăn ra trên tuyết.

 

Ta bị cảm lạnh và đổ bệnh. Khi ta tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Hoắc Trì đã hai ngày trôi qua.

 

Ta há miệng, nhớ lại cảnh tượng trước cửa phủ hôm đó, rồi chợt nhận ra Hoắc Đình đã rất tự nhiên mà nhận Hoắc Trì vào nhà. 

 

Có lẽ không cần đến màn ta quỳ xuống dập đầu, ngài ấy cũng sẽ nhận hắn... đúng không nhỉ?

 

Xác nhận điều này, ta thực sự muốn chui đầu vào đống than đang cháy giữa phòng để tự thiêu vì xấu hổ.

 

"A Trì, ta ngươi mất mặt rồi phải không?"

 

Hoắc Trì, giờ đã khoác trên mình bộ y phục sạch sẽ, quý giá, vẻ mặt tiều tụy vì gặp nạn đã bừng sáng trở lại. Hắn đứng bên giường, bật : "Không đâu, đường huynh rằng ngươi rất can đảm."

 

"Vậy thì..."

 

"Ta đang đọc sách, ta đã hứa với ngươi là sẽ chăm chỉ học hành."

 

"Vậy thì..."

 

"Đường huynh để chúng ta ở trong khuôn viên Phương Tạ, chúng ta vẫn có thể cùng nhau đọc sách như trước."

 

Ta giật mình: "Ta và ngươi? Cùng nhau, đọc sách?"

 

Tham tri chính sự đương triều chắc chắn là một chức quan lớn.

 

Sau này ta mới nghe Hoắc Đình phải ngày ngày vào cung cùng Hoàng đế bàn bạc việc quốc gia. Nếu không có việc quan trọng, ngài ấy cũng phải đồng hành cùng Hoàng đế cưỡi ngựa, b.ắ.n tên hoặc dùng bữa.

 

Mối thâm với Hoàng đế rõ ràng là sâu đậm.

 

Ngài ấy còn là đồng minh và trụ cột của Hoàng đế trong cuộc tranh đoạt ngôi vị. Sau khi quyền lực củng cố, địa vị của ngài ấy cũng không ai sánh , mới hơn hai mươi tuổi đã ngồi ở chức vị cao như .

 

"Hơn hai mươi tuổi?"

 

Ta lại giật mình, ta đã nghĩ đường huynh mà Hoắc Trì ít nhất cũng phải ở tuổi trung niên.

 

Hoắc Trì : "Đường huynh Hoắc Đình còn nhỏ tuổi hơn huynh trưởng Hoắc Tân của ta. Nghe Hoắc Đình từ nhỏ đã rất khổ cực, cha mẹ mất sớm, trong những người thân thích chỉ có Hoắc Tân là gần gũi với huynh ấy nhất. Tất cả đều là do huynh ấy tự mình chiến đấu mà nên. Sau này, có nhiều thân thích bám lấy huynh ấy, huynh ấy đều không để tâm, chỉ có Hoắc Tân là huynh ấy luôn giữ nghĩa."

 

Ta ôm n.g.ự.c khô khốc, ho khẽ hai tiếng: "Hy vọng là thế."

 

***

 

Ta không còn theo Hoắc Trì đọc sách như khi ở Mậu Huyện nữa, mà chọn học cách chăm sóc người khác từ A Mẫn - đại nha hoàn quản lý khuôn viên Phương Tạ.

 

Ban đầu, A Mẫn không đồng ý: "Cô chẳng phải là tẩu tẩu của tiểu thiếu gia Hoắc Trì sao, sao có thể cùng việc vặt với bọn ta?"

 

Ta đỏ mặt, có điều khó : "Bề ngoài là như , thiếu gia Hoắc Tân chưa bao giờ coi trọng ta. Ta sợ tiểu thiếu gia không nghe lời nên mới mượn danh tẩu tẩu để ép cậu ấy. Thực ra, tỷ tỷ cũng thấy đấy, ta chẳng qua chỉ là người hầu."

 

"Hơn nữa, hôm đó ta đã hứa với Hoắc đại nhân, nguyện trâu ngựa báo đáp. Con người không thể nuốt lời, cũng không thể không biết điều."

 

A Mẫn chần chừ, cũng thấy ta có lý, hơn nữa thân thể gầy gò của ta chẳng giống người có xuất thân cao quý, bèn đưa ta tấm khăn: "Đi thôi, sáng nay theo ta quét dọn."

 

Ta đi theo A Mẫn học cách quét dọn, cắt tỉa hoa cỏ, pha trà, nấu canh. Tối đến, Hoắc Trì tức tối hỏi ta nguyên do. Ta : "Ngươi dù sao cũng không phải thân thích ruột thịt của Hoắc đại nhân, ta càng là người ngoài. Sống nhờ trong phủ, không thể ăn không ngồi rồi. Ta chút việc, sau này nếu có ai ra vào, ngươi cũng có thể hiên ngang mà rằng đã nhận ơn lớn của Hoắc đại nhân, chúng ta không phải những kẻ ăn không ngồi rồi."

 

Hoắc Trì mím chặt môi, trừng ta thật lâu rồi mới chịu thua: "Mộc Lan, nhà gặp đại biến mà ngươi vẫn luôn ở bên ta không rời bỏ. Ta, Hoắc Trì, không phải là kẻ vô ơn. Cả đời này sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi dù không theo huynh trưởng của ta, ta có thể cưới ngươi. Sao ngươi có thể đi người hầu ?"

 

Ta dừng tay, thẳng vào Hoắc Trì một lúc. Hắn hoàn toàn vẫn là dáng vẻ của một đứa trẻ, lại toát lên khí chất mạnh mẽ, thậm chí còn có bóng dáng của thiếu gia Hoắc Tân.

 

Ta giơ tay lên, vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ mà bày đặt chuyện to tát? Mau về rửa mặt đi ngủ, mai còn phải học hành chăm chỉ."

 

Cái vỗ của ta vừa giỡn, vừa là trách mắng, Hoắc Trì sững sờ tại chỗ.

 

Hắn chỉ ầm lên một lần như thế.

 

Ta nhanh chóng thuần thục các công việc của một người hầu, tay chân ta nhanh nhẹn, việc gì cũng chu đáo, A Mẫn và những người khác ai nấy đều khen ngợi.

 

Tự nhiên ta trở thành người chăm sóc Hoắc Trì tốt nhất.

 

Khi Hoắc Trì lớn thêm một tuổi, hắn bắt đầu hiểu chuyện hơn. Một hôm, hắn vui vẻ mang đến cho ta bài văn thầy giáo khen ngợi, rồi hỏi: "Mộc Lan, ta hiểu rồi. Ngươi là để chăm sóc ta, dù đây là phủ của Hoắc đại nhân, ngươi vẫn lo có người ta, đúng không?"

 

Ta đang cúi mình chăm sóc cây trà hoa đỏ mà ta đã tỉ mỉ trồng, khi vừa vào phủ thì vẫn còn là giữa đông, cây vốn dĩ phải nở rộ lại thưa thớt vài cành. 

 

Ta cảm thấy tiếc nuối, nên đã hỏi thăm vài bí quyết chăm hoa từ Trương thúc trong phủ, thử xem có thể cứu vãn không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...