Bà ta : "Hoắc Đình, ngươi quỳ xuống cầu xin ta đi."
"Ngươi không dám."
"Tại sao ngươi nghĩ ai gia không dám?"
"Vì Hoắc Trì. Ngươi và con trai ngươi cần hắn. Nếu ngươi Lư Mộc Lan, hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu."
"Rốt cuộc thì Lư Mộc Lan có gì tốt, mà hai huynh đệ các ngươi đều bảo vệ nàng đến ?" Thái hậu rút một cây trâm vàng trên đầu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c ta. "Hoắc Đình, trước kia ngươi phong quang biết bao, ngươi bây giờ mà xem, chẳng khác nào một con ch.ó mất chủ. Ngươi rõ ràng có thể trốn thoát, dù có c.h.ế.t bên ngoài cũng còn hơn. Nhưng ngươi lại vì bảo vệ Lư Mộc Lan và Hoắc Trì mà quay đầu về, giờ sống không ra người, c.h.ế.t chẳng phải ma, ngươi có hối hận ngày nào không?"
"Tất nhiên là hối hận."
"Ngươi gì? Nói lớn lên."
"Hối hận vì đã quen biết ngươi, đồ đàn bà điên."
Thái hậu có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ hiểu rằng, những kẻ đã từng trải qua cảnh nhà tan cửa nát, lưu lạc khắp nơi, sẽ không bao giờ muốn trải qua nỗi sợ hãi đó thêm một lần nữa.
Giữa ranh giới giữa sống và chết, ta chỉ mong Hoắc Trì và Mộc Lan có thể sống những ngày tháng bình yên suốt quãng đời còn lại.
Ta vốn ôm chút hy vọng, mong rằng có thể cầu lấy một đường sống trong tay tiên đế.
Nhưng đời người khó đoán, không ngờ mệnh của tiên đế lại ngắn ngủi như , khiến Trương Mạn Trinh trở thành một ngã rẽ lớn khác trong đời ta.
Đúng là ngoài ý muốn.
Cho đến lúc ta rời khỏi cung, ta vẫn chưa gặp lại Hoắc Trì.
Ta kể lại cho Mộc Lan về những năm tháng bị giam cầm trong cung chỉ bằng vài câu ngắn gọn. Nàng không khóc, cũng không hỏi gì thêm, chỉ có điều trông nàng hơi hoang mang.
Nửa đêm, ta cảm giác thấy nàng nhẹ nhàng vén cổ áo và tay áo của ta, đầu ngón tay khẽ vuốt qua những vết sẹo từng bị thối rữa.
Ta nắm lấy tay nàng: "Đừng nữa, cả người ta chẳng còn chỗ nào lành lặn đâu."
Nàng như một con mèo nhỏ, tựa vào vai ta, rấm rứt khóc thầm.
Ta trêu nàng: "Có một chỗ vẫn còn tốt, muốn thử xem không?"
Nàng ngước lên ta, đôi mắt hạnh lấp lánh như sao, đôi má ửng hồng, giọng quyến rũ: "Để ta sờ thử."
Ta có chút do dự, dù sao thì thân thể ta bây giờ thực sự rất tệ.
Mộc Lan liền áp đầu vào n.g.ự.c ta, hơi thở dịu dàng, trêu chọc ta:
"Nuôi chàng dưỡng chút da thịt trở lại, cũng nên báo đáp ta một chút chứ, ta đã thèm chàng từ lâu rồi.
"Không tin sao? Vậy chàng sờ thử ta trước đi."
Ta dở khóc dở: "Sao chỉ sờ sờ thôi ?"
Giọng nàng ngọt ngào như mật: "Sờ đi mà, ta mềm mại lắm, thơm lắm, chàng thử đi."
...
Ta cùng Mộc Lan rời Kim Thúy Sơn, sửa sang lại tổ tiên nhà họ Hoắc và chuyển vào sống ở đó.
Đến dịp cuối năm, Hoắc Trì trở về tế tổ, chúng ta lại gặp nhau.
Hắn ngồi ở chỗ Hoắc Tân từng ngồi, cùng ta chơi cờ.
Giờ hắn là một quyền thần hoàng thượng tín nhiệm, tuy chưa đến lúc cực thịnh, theo ta thấy, chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn đeo miếng ngọc bội năm xưa từng tặng Mộc Lan, bất giác chạm vào nó: "Nàng đã trả lại cho ta."
Dừng lại một chút, Hoắc Trì tiếp: "Mộc Lan trông rất hạnh phúc, đường huynh mới là người thực sự hiểu nàng. Ta thấy trên mặt nàng bóng dáng của tẩu tẩu ngày xưa. Khi trước huynh bảo vệ chúng ta ở triều đình, ta và huynh tẩu sống ở đây. Giờ đổi lại là ta ở triều đình, huynh và Mộc Lan ở đây cùng họ, có lẽ đây là ý trời."
"Biết đệ sắp về, nàng đã cùng Hạ ra ngoài mua đồ ăn mà đệ thích từ sớm, nghe còn tự tay giày và mũ giữ ấm cho đệ nữa."
Hoắc Trì khựng lại, có chút thương cảm: "Những năm huynh vắng mặt, nàng chưa từng tỏ ra tốt với ta, đừng là gì cho ta."
Ta cũng : "Tính nàng là như thế, chẳng phải thật sự oán trách đệ gì đâu."
"Chắc huynh đã nhiều lời hay về ta rồi?"
"Ta chỉ kể lại chân thực việc đệ đã hao tâm tổn sức thế nào để từ tay thái hậu và hoàng đế đổi lấy mạng ta thôi."
Tiễn Hoắc Trì đi, Mộc Lan đứng ở cửa lau nước mắt, quay lại ta, bật :
"Ngày xưa ngày ngày mong đệ ấy thành tài, giờ xem như có chút hình dáng rồi, ta lại bắt đầu lo lắng không biết con đường sau này của đệ ấy có dễ đi không...
"Thôi bỏ đi, lo lắng viển vông cũng vô ích, ai có mệnh người nấy. Nếu không ổn, thì cứ như ta mà về lại nhà cũ thôi."
Nàng bước qua ta, nâng váy bước qua ngưỡng cửa, đi vài bước lại quay đầu ta, vẻ mặt có chút tự mãn: "Hoắc Đình, ta đói rồi, muốn ăn chân giò hầm của Nhụy Phúc Ký."
"Không phải vừa mới ăn xong sao? Vừa rồi cả cái chân giò đều do một mình nàng ăn mà."
Nàng chống hông, ưỡn thẳng lưng: "Ta không muốn ăn."
"Vậy là ai muốn ăn?"
Nàng lập tức nổi giận, thay đổi thái độ nhanh hơn lật sách: "Lại ăn thêm một cái không sao? Nuôi không nổi thì đừng nuôi."
Nói xong liền quay đầu bỏ đi.
Người hầu ở cửa đều , ta cũng , một cách bất đắc dĩ: "Ha, cái người này... tính thật lớn!"
Hạ đứng bên cạnh : "Tính có lớn cỡ nào thì gia chủ cũng phải chịu thôi, người có thai tính khí thường hay lạ lùng mà."
"Bà gì?"
Hạ tiếp: "Nếu cái chân giò đó không phải phu nhân muốn ăn, thì chính là đứa bé trong bụng nàng đòi ăn rồi."
Ta cứng đờ, lập tức hiểu ra mọi chuyện, vội vàng dặn người hầu: "Nhanh lên, chuẩn bị ngựa, nếu chậm một bước thì tối nay ta e chỉ có thể ngủ ngoài sân thôi."
Vào mùa đông, Mậu huyện không giống như kinh thành sẽ có tuyết, dấu hiệu của gió bấc chỉ là một cơn mưa nhỏ li ti.
Ta từ chợ trở về, Mộc Lan đang đứng dưới mái hiên trong sân, ngẩng đầu ngắm mưa.
Ta mỉm , tay ôm chân giò bước lên, tiện tay cài một chiếc trâm khắc hoa trà bằng ngọc phỉ thúy vào tóc nàng.
Nàng giơ tay giúp ta phủi hết bụi mưa trên vai, chưa kịp gì thì đôi mắt đã đỏ hoe.
Trải qua bao sóng gió và gian khổ, nàng vẫn không phải là người dễ vui dễ buồn, chỉ là trở nên dễ hơn.
Ta ôm nàng vào lòng, nghe thấy tiếng nàng khẽ: "Đông Thần, ta vô cùng chàng."
(Hết)
Bạn thấy sao?