Ngài lại hỏi ngược:
"Hoắc Đình, trận chiến với Dực vương khi đó, tổn thất không nhỏ, ngươi vẫn còn quân trong tay. Nếu hô hào, sẽ có không ít người đi theo ngươi. Trẫm đã lệnh cho Từ Tri Viễn và Chu Nhân Thành dẫn quân chờ ở ngoài kinh, còn có hai ngàn Hắc Giáp Vệ đứng đợi trong đại điện, ngươi vẫn có cơ hội thoát khỏi lưới trời mà trẫm đã bày ra. Thậm chí, ngươi có thể lật đổ trẫm trước cả khi giao chiến với Dực vương. Ngươi hoàn toàn có thể phản, đối đầu với trẫm trên đỉnh cao quyền lực.
"Sao ngươi không ? Tại sao?"
Nhìn thấy trong mắt vị đế vương có chút kích méo mó, ta bất đắc dĩ : "Hoàng thượng muốn thần phản, hay là không phản?"
"Trẫm luôn e dè các ngươi sẽ phản, lại luôn chờ các ngươi đến phản. Dực vương từ lâu đã thèm muốn ngai vàng của trẫm, Bành Chiêu cũng đã quy thuận hắn, tại sao ngươi không? Lẽ nào trẫm đã sai?"
"Thần từ trước đến nay không muốn loạn thiên hạ. Thiên hạ loạn, dân chúng khổ, thần không muốn việc nước dân, lung lay gốc rễ đất nước. Giờ đây thiên hạ thái bình, dân chúng có công ăn việc , trẻ nhỏ có chỗ nương tựa, người già chăm sóc, đó là thành quả khó khăn lắm mới có . Thử hỏi thần có lý do gì để phản?"
"Bức ngươi phản mà ngươi cũng không phản sao? Hoắc Đình, ngươi còn là Hoắc Đình mà trẫm từng biết không?"
"Hoàng thượng biết Hoắc Đình từ đầu chỉ là một tiểu binh hèn mọn, vì muốn trọng dụng nên nguyện phu xe cho người, che chắn cung tiễn, xông pha trận mạc, tất cả chỉ để sống tốt hơn một chút. Tổ tiên của thần tuy đã suy tàn, chưa ai từng là kẻ trộm nước. Dù ngài có nghi ngờ thần, thần cũng sẽ không vì tư lợi mà quy thuận Dực vương."
Hoàng thượng có vẻ không hài lòng: "Hoắc Đình, nếu ngươi thật sự nghĩ như , trẫm khinh thường ngươi."
Ta đã là tù nhân, còn gì đến chuyện khinh thường hay không khinh thường chứ?
Ngài đã không còn là vị quân vương cần mẫn chính trực mà ta từng biết. Có lẽ là do quá nhiều lời gièm pha bên tai, hoặc là do ám ảnh về trường sinh bất tử.
Khi thiên hạ vừa định, chúng ta đứng trên thành lầu xuống toàn bộ Thịnh Kinh, cũng từng có niềm vui nếm mật nằm gai và cảm giác cùng nhau sống chết.
Cuối cùng ta cũng hiểu, cùng chịu khổ thì dễ, cùng hưởng phúc mới khó.
Hoàng đế không hiểu lựa chọn của những người bình thường.
Sau này, Thái hậu cũng từng hỏi ta những câu tương tự.
Sau khi tân đế lên ngôi, Trương Quý phi hơn hai mươi tuổi, với tư cách Thái hậu, đã liên kết cùng vài đại thần để kiểm soát triều đình.
Nơi giam giữ ta chuyển từ ngục tối đến một tẩm điện hẻo lánh.
Thái hậu đến thăm ta thường xuyên hơn cả tiên đế. Bà cần ta chỉ ra phương hướng cho tân chính quyền còn chưa vững chắc, thay bà phân tích xem những quyền thần nào trong triều đang dòm ngó ngôi vị.
Ban đầu, bà vẫn còn hài lòng với "đóng góp" của ta, thậm chí hứa sẽ thả ta ra khi tân đế tự chấp chính.
Nhưng khi một nữ nhân đã trở thành chính trị gia, họ thường tham vọng hơn cả nam nhân.
Một ngày, bà lén mò lên giường ta, rằng bà nguyện noi gương mẫu thân của Tần Thủy Hoàng, còn không ngại để ấu đế gọi ta là "Trọng phụ".
Khi tiên đế còn tại vị, ta vẫn có thể đối đáp với ngài. Nhưng giờ lọt vào tay người đàn bà điên này, ta thật sự không có lời gì để , chỉ đáp: "Giết ta đi, mau lên."
Ta ghét những nữ nhân ngu ngốc, càng ghét những nữ nhân tàn độc.
Có lẽ vì bị từ chối nên mất mặt, Thái hậu đã dùng hết những hình tàn độc mà bà nghĩ ra trên người ta.
Ta lại bị đưa từ tẩm điện về ngục tối.
Chưa đầy hai tháng, ta đã bị tra tấn đến mức không thể đứng dậy.
Bà ta : "Hoắc Đình, ngươi thế này thì ai gia không còn thích nữa."
Ta đáp: "Có phải ngươi ăn đan dược của tiên đế nên mới phát điên như không?"
"Ngươi là cái gì, dám chuyện với ai gia như thế à?"
Thái hậu tức giận tát ta, từ đó, cứ cách dăm ba ngày bà lại đến nhục ta một phen.
Vui thì đến đánh ta một trận, không vui thì vẫn đến đánh ta một trận.
Một ngày, bà ta đến, rất đắc ý, :
"Hoắc Đình, ngươi không nghe lời, vẫn còn có người nghe lời hơn ngươi. À, đúng rồi, hắn cũng họ Hoắc, là do Thạch Chí Thanh mời từ Mậu huyện đến.
"Còn nữa, nghe nữ nhân ngươi cứu ở chỗ tiên đế cũng ở Mậu huyện, ngày nào cũng điên điên khùng khùng khắp nơi gọi hồn cho ngươi.
"Hahaha, Hoắc Đình, cuối cùng thì ngươi cũng có chút phản ứng rồi, nếu không ai gia còn tưởng ngươi đã thối rữa rồi cơ.
"Ta đã bảo Thạch Chí Thanh với nàng rằng, ngươi sớm đã bị ta nghiền thành tro cốt, còn mời cao tăng phép để ngươi đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh!"
Ta ngẩng đầu lên từ đống rơm, thở dài đau đớn: "Trương Mạn Trinh à Trương Mạn Trinh, sao ngươi phải ? Hà tất phải khổ thế này?"
Thái hậu như phát điên:
"Bởi vì ta thích ngươi, năm đó người ta muốn lấy vốn là ngươi, không phải tiên đế. Nếu ngươi chịu ta thêm một cái, thì ta cũng không đến nỗi khổ sở như thế này. Nhưng Hoắc Đình à, ngươi đã sa sút đến mức này rồi mà vẫn không để ta vào mắt.
"Ngươi không sợ ta bắt Lư Mộc Lan đến đây bầu với ngươi sao? Ta sẽ nhốt nàng vào một cái bình nhỏ, để ngươi ngày ngày ôm nàng trong lòng, thế có không?"
Bạn thấy sao?