Lư Mộc Lan – Chương 22

Làm sao trên đời lại có người giỏi nhẫn nhịn và giấu giếm đến như ?

 

Ngài ấy biết rõ cảm thanh mai trúc mã giữa ta và Hoắc Trì, biết bản thân không có nhiều cơ hội, nên bao năm qua, luôn đứng ở nơi rất xa.

 

Ít nhất trong mắt ta, là rất xa.

 

Đến lúc cuối cùng, khi cần điều gì đó, ngài ấy lại hỏi, ta muốn sống cuộc đời như thế nào?

 

Ta xoa mắt, bất lực.

 

Rồi ta hỏi ngược lại Hoắc Trì: "Giờ ngài với ta những điều này, là vì sao?"

 

"Mộc Lan, theo ta đi, chúng ta rời khỏi kinh thành, đến Giang Nam. Chẳng phải nàng từng muốn đi xem non nước miền Nam sao?"

 

"Ý ngài là muốn bỏ lại tất cả đống rắc rối này cho Hoắc đại nhân, rồi ta và ngài cùng trốn đi để sống cuộc sống mòn mỏi?"

 

"Nàng và ta đều vô danh tiểu tốt, quản sao ? Hơn nữa những chuyện này cũng không phải hoàn toàn do nàng ra. Thật lòng mà , phần lớn tai họa hôm nay đều là vì đường huynh quyền cao chức trọng mà ra. Chẳng phải đại ca và đại tẩu của ta cũng bị liên lụy như sao? Mộc Lan, sống sót mới là quan trọng."

 

17

 

"A Trì, lòng ta đã lạnh đến tận cùng."

 

Ngay lúc này, chỉ có những giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mắt là còn nóng, nóng đến mức rát cả má ta.

 

"Dù chuyện ở Mậu Huyện quả thực có liên quan đến Hoắc đại nhân, thì đó cũng là vì có kẻ ác ý muốn hãm ngài ấy, ngài ấy hoàn toàn không có tội lỗi gì. Năm ấy khi chúng ta tìm đến, liệu ngài ấy có từ chối chúng ta lấy một lời không? Suốt những năm qua, ngài ấy có bạc đãi ngài bao giờ không? Chúng ta đã nhận ân huệ từ ngài ấy, dù không phải là vinh hoa phú quý, ít nhất cũng không thiếu thốn gì về cái ăn cái mặc."

 

Ta ngày ngày mong ngài thành tài, Hoắc đại nhân cũng như thế. Ngài đọc nhiều sách thánh hiền như , sao lại có thể ra những lời vô ơn bạc như thế chứ?

 

Ta đứng dậy định xuống xe, Hoắc Trì bất ngờ giữ chặt cổ tay ta: "Bây giờ nàng đi chính là tự tìm cái chết. Dù dẹp loạn Dục vương, Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho huynh ấy."

 

Ta cúi đầu Hoắc Trì, từng chữ từng lời thốt ra: "Ta nguyện cùng sống c.h.ế.t với Hoắc đại nhân."

 

Bàn tay đang nắm chặt ta đột nhiên buông xuống: "Mộc Lan, nàng còn rằng nàng không có cảm với đường huynh?"

 

"Hoắc Trì, ta hy vọng ngài hiểu rằng, trên đời này còn có những cảm sâu nặng hơn cảm nam nữ, và ta càng mong ngài hiểu lòng biết ơn. Việc ngài không có khả năng trả ơn không phải là lỗi của ngài, nếu vô ơn bạc nghĩa, lại những lời lạnh lùng sau lưng người khác, đó chính là sai lầm lớn.

 

"Đừng theo ta nữa, ngài là thân thích duy nhất còn lại của Hoắc Tân thiếu gia trên đời này. Hy vọng ngài rời khỏi kinh thành, sống cuộc sống ngài mong muốn."

 

Ta vén rèm xe lên, định ra lệnh cho xa phu dừng xe, thì đột nhiên thấy hắn kéo căng dây cương, khiến ngựa dựng cả người lên, suýt lật ngửa cả xe.

 

Ta ngã xuống trong xe, đau đớn vẫn kịp thấy vài thanh đao sáng loáng ngay trước mặt.

 

Người cưỡi trên ngựa có chút quen thuộc.

 

Hoắc Trì nhanh chóng bước ra khỏi xe trước: "Khánh Chương huynh, tướng quân họ Từ đã đồng ý để ta đưa Mộc Lan đi, vì sao ngươi lại thế này?"

 

Từ Khánh Chương siết chặt roi ngựa, ánh mắt lạnh lùng: "A Trì, xin lỗi, trong thời loạn thế này, lựa chọn rất quan trọng."

 

Hoắc Trì kéo ta lại, chắn phía sau mình, từ ngỡ ngàng đến giận dữ, hắn tức đến đỏ bừng cả cổ: "Cha ngươi chẳng phải đã nhận ân huệ từ đường huynh ta sao? Nếu không nhờ huynh ấy, Dục vương đã không tha cho ông từ lâu rồi, ngươi quên rồi à?!"

 

"A Trì, chúng ta là đồng môn, ta phải nhắc nhở ngươi rằng, dưới quyền lực của Hoàng thượng, ân sủng chỉ có thể đến từ ngài ấy. Nhà họ Từ của ta cũng chỉ trung thành với Hoàng thượng mà thôi."

 

Từ Khánh Chương liếc mắt ta đang đứng sau lưng Hoắc Trì: "Tướng quốc Hoắc Đình ôm binh kiêu ngạo, có ý đồ mưu phản. Chúng ta nhận lệnh bắt giữ cả phủ của hắn, hai người không mau đầu hàng sao?"

 

Ta nắm chặt con d.a.o găm giấu trong tay áo, Hoắc Trì đã rút ra thanh trường đao giấu dưới đệm ngồi trước ta.

 

Hắn có chút do dự, chỉ trong thoáng chốc.

 

Có lẽ chính khoảnh khắc này, hắn mới nhận ra rằng và nghĩa khí mà hắn luôn tin tưởng, hóa ra chỉ mỏng như tờ giấy, dễ vỡ như tơ nhện.

 

Rèm xe buông xuống, bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm va chạm.

 

Chẳng bao lâu sau, giọng của Từ Khánh Chương vọng vào từ bên ngoài:

 

"Lư Mộc Lan, ngươi có thể nhắm mắt A Trì c.h.ế.t ngay trước mặt ngươi sao? Tuy hắn thua xa đường huynh hắn, đối với ngươi lại rất thật lòng.

 

"Nhưng A Trì à, nếu là ta, ta cũng sẽ chọn Hoắc Đình thôi."

 

Ta bước ra khỏi xe, lạnh lùng hắn: "Có phải ngươi đã dùng lời lẽ xảo trá, chia rẽ A Trì và Hoắc đại nhân?"

 

Thanh đao của Từ Khánh Chương đặt trên vai Hoắc Trì: "Không lạ gì khi hai huynh đệ nhà họ Hoắc đều thích ngươi. Ngươi không chỉ xinh đẹp mà còn gan dạ. Nghe Bành Diệu Tổ c.h.ế.t dưới tay ngươi phải không?"

 

Nói rồi, tay hắn vươn về phía mặt ta.

 

Tiếng còi vang lên, là âm thanh của lưỡi kiếm xé gió.

 

Chớp mắt, m.á.u b.ắ.n lên mặt ta, Từ Khánh Chương ôm cánh tay bị mũi tên xuyên thủng, ngã xuống đất rên rỉ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...