Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta, đó là giọng của Hoắc Đình: “Nước, mang nước đến.”
Hạ đỡ ta dậy cho uống nước, n.g.ự.c ta cảm thấy dễ chịu hơn. Ngẩng đầu Hoắc Đình đang đứng bên cạnh, ta hỏi: “Đại nhân, A Trì đâu rồi?”
***
“Đại nhân … ngài đã đánh hắn? Rồi hắn bỏ đi?”
Ta dựa lưng vào giường, không dám tin vào tai mình.
Hoắc Đình ngồi cách ta một đoạn, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt như đang mang nặng tâm sự.
Không biết có phải là ta đang nhầm không, lúc này trông Hoắc Đình có chút giống như người đang biết mình đã phạm sai lầm mà không thể giải thích rõ ràng.
“Ta cũng là vì quá tức giận.”
“Đã cho người tìm chưa?”
“Đã sai người đi tìm rồi.”
Nhớ lại giấc mơ, ta về phía Hoắc Đình, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ta không thể hỏi hắn về những điều nghe thấy trong mơ là thật hay giả.
Chỉ đành sau đó gọi Hạ đến hỏi. Hạ vẫn chưa hết sợ hãi, : “Đại nhân quả thực đã đánh tiểu thiếu gia, đánh rất nặng, không ai dám tới gần. Tiểu thư, không giấu người, nô tỳ hầu hạ đại nhân hơn mười năm, đây là lần đầu tiên thấy ngài tức giận đến .”
“Cô có nghe thấy Hoắc đại nhân gì không?”
“Đại khái là ngài trách tiểu thiếu gia phụ bạc tấm lòng của người, tiểu thiếu gia chỉ biết cái gì mà đánh c.h.ế.t hắn đi, những chuyện khác thì nô tỳ không nghe rõ.”
Khi ta đã có thể xuống giường, ta nấu một bát canh tuyết nhĩ yến sào, nhờ Hạ mang đến Tụ Ngọc viên.
Giọng Hoắc Đình vọng ra từ thư phòng: “Người đang ở ngoài? Cô đang bệnh, tới đây gì?”
Cửa từ bên trong mở ra, Hoắc Đình nhíu mày: “Có chuyện gì muốn , sai người nhắn là rồi.”
“Đại nhân, ta muốn hỏi xem có tin tức gì về A Trì chưa?”
Ta đi theo Hoắc Đình vào trong phòng. Ngài ấy khẽ chỉ vào chiếc ghế có đệm mềm, ta ngồi xuống, ánh mắt liền rơi vào án thư trước mặt.
Ngài ấy như hiểu ý, bưng bát sứ trắng lên, mở nắp ra, uống một ngụm rồi l.i.ế.m môi: “Hạ là nấu?”
Ta gật đầu: “Đại nhân, A Trì hiện đang ở đâu? Là về lại học xá hay sao?”
Hoắc Đình nhẹ nhàng đặt nắp chén lại, phát ra một tiếng "đinh" khẽ vang. Ngài ấy : "Hắn chưa về học xá. Nghe hiện tại đang ở nhà họ Từ. Có lẽ ta đã ra tay quá nặng, thằng nhóc đó tính khí khá lớn."
Ngài ấy ngừng lại, rồi ngẩng đầu lên, tựa như vừa hỏi ta, vừa như hỏi trời: "Đến mà hắn cũng không quan tâm sao?"
Ta khẽ thở dài một hơi, cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Hoắc Trì không gặp chuyện gì nguy hiểm.
"Chắc là A Trì đã có suy nghĩ của riêng mình rồi. Hắn lớn lên dưới sự quản thúc của đại nhân và ta, nên hẳn cũng sẽ có một ngày cảm thấy không chịu nổi."
Hoắc Đình khổ, nét mặt trầm mặc: "Nuôi một đứa trẻ thật phiền phức như thế này sao."
Ta cũng cảm thấy đồng cảm, cúi đầu thở dài theo.
"Thương thế của có khá hơn không?"
Ta gật đầu: "Nhờ phúc của đại nhân, hiện tại đã không sao rồi."
Hoắc Đình ta, lạnh: "Vậy sao không hỏi ta đã điều tra ra kẻ nào muốn g.i.ế.c và Hoắc Trì chưa?"
Ta mỉm , đáp: "Không dám hỏi. Mũi tên đó rõ ràng là nhắm vào ta, chỉ suýt chút nữa đã Hoắc Trì bị liên lụy. Mỗi khi nhớ lại ta vẫn thấy sợ hãi. Có người muốn g.i.ế.c ta, chắc hẳn là vì ta đã kết oán trước, trong lòng ta tự hiểu rõ."
"Cô đúng, có lẽ hiện tại có thể cho ta biết thế nào mà biết Phùng Diệu Tổ là hung thủ g.i.ế.c Hoắc Tân?"
Ta khẽ cúi đầu, nhớ lại: "Khi ta còn ở Hoắc gia, đã có một người đến gặp thiếu gia Hoắc Tân. Ngày hôm đó, ta và A Trì đang chơi trong sân, người đó đến, đại phu nhân vội vã gọi chúng ta vào trong phòng. Chẳng bao lâu sau, thiếu gia Hoắc Tân đã rơi xuống nước."
Một ngày khi ta đã an ổn ở Hoắc phủ, trong sân đột nhiên có một con chim bồ câu đưa tin bay đến. Ta mở bức thư và thấy trên đó viết: "Hung thủ g.i.ế.c người là Phùng thị."
Hoắc Đình ta, gật đầu như đã hiểu rõ: "Vậy người gửi tin cho cũng chính là kẻ đã cho biết đơn thuốc mà Phùng Diệu Tổ đã uống suốt nhiều năm qua?"
Ta gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ngổn ngang, chua xót. Nghĩ đến đây, ta nhận ra rằng việc báo thù của mình cũng chỉ là nước cờ trong tay kẻ khác.
"Đại nhân, ngài nghĩ đến điều gì sao?"
Ánh mắt Hoắc Đình trở nên lạnh lùng: "Thật ra có một người, nếu Phùng Diệu Tổ chết, người vui nhất có lẽ chính là hắn."
"Phùng Diệu Tông?" Ta buột miệng ra, rồi vội cúi đầu, cảm giác lo lắng chợt dâng lên.
Ở kinh thành có một số nơi khuất bóng chuyên cung cấp tin tức cho những ai cần. Khi mới đến kinh, ta cần biết về một số nhân vật quan trọng để tìm cách bảo vệ tương lai cho ta và Hoắc Trì. Một phần số tiền ta dành dụm đã dùng để mua thông tin, từ đó có thể suy đoán ra một số điều.
Hoắc Đình khẽ, : "Nói tiếp đi, để xem còn biết những gì."
"Đại nhân, nếu Phùng Diệu Tổ không chết, hắn là người duy nhất có thể cạnh tranh với ngài cho vị trí thừa tướng. Chẳng lẽ Phùng Diệu Tông và Phùng Diệu Tổ không phải đồng hội đồng thuyền sao? Hay hắn đã tìm chỗ dựa mới?"
"Đố kỵ là một loại cỏ độc, khi đã bén rễ trong lòng người, nó sẽ khiến người ta ra những việc điên cuồng mà chẳng ai lường trước ."
"Nhưng ta không hiểu, thiếu gia Hoắc Tân chỉ là một vị quan nhỏ ở huyện, ngài ấy chỉ mong sống cùng phu nhân trong an bình. Ngay cả việc thăng chức huyện lệnh cũng chẳng phải điều ngài ấy mong muốn, sao lại thù chuốc oán với Phùng gia đến nỗi bị ?"
Bạn thấy sao?