Hoắc Trì siết chặt cổ tay ta, không cho ta rút tay về: "Vật quý phải trao cho người quan trọng. Đợi ta trở về cưới ngươi, lúc ấy chẳng phải ta sẽ lấy lại nó sao?"
Hoắc Đình đứng cách chúng ta không xa, vì ta có chút không tự nhiên, chỉ muốn nhanh chóng tiễn Hoắc Trì đi nên đã nhận ngọc bội trước.
Không ngờ hắn còn táo bạo hơn, bất ngờ ghé sát hôn lên má ta.
Khi ta kịp phản ứng định đánh hắn thì hắn đã nhảy lên ngựa, vừa đi vừa vẫy tay, nụ rạng rỡ như gió xuân.
Thiếu niên cưỡi ngựa bạc, lưng đeo yên, biến mất trong dãy núi xanh trùng điệp.
Đầy kiêu hãnh, đầy niềm vui, không chút vướng bận bởi những lo âu của trần thế.
Trên đường trở về, chỉ còn ta và Hoắc Đình trong xe ngựa.
Ta bắt đầu cảm thấy lúng túng và khó xử, dù sao Hoắc Trì cũng đã có hành không biết xấu hổ là hôn ta, hẳn là ngài ấy đã thấy.
Chiếc xe ngựa lắc lư như con thuyền, và sự ngượng ngùng trong lòng ta giống như những con sóng. Ta cố gắng giữ thẳng cổ, ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe ngài ấy : "Sau này ngươi không cần những việc vặt ở Phương Tạ Viên nữa."
"Hoắc Trì không ở đây, nếu ta cũng không cần lo việc ở Phương Tạ Viên, thì thật sự ta chẳng còn gì để ."
"Phủ không thiếu người hầu. Nếu thấy buồn chán, ngươi có thể đọc sách, viết chữ, uống trà, ngắm hoa, không phải chuyện nào cũng tốt sao?"
Giọng của Hoắc Đình rất bình thản, dường như trong lời có chút quan tâm.
Sự quan tâm này không đến một cách vô duyên vô cớ.
Ta biết đọc và viết đều là do đại phu nhân dạy, ta không thể quên bà, cũng không thể rời bỏ những điều đó. Thường khi không có ai, ta lại lấy giấy bút mà Hoắc Trì không dùng đến ra để viết vài dòng, như thể đang trò chuyện với đại phu nhân.
Những năm qua, chỉ có hai thứ an ủi ta: Một là cây sơn trà, hai là những dòng chữ ít ỏi trong đêm vắng.
Sau khi Hoắc Trì rời đi, việc ở Phương Tạ Viên cũng giảm bớt, ta dành nhiều thời gian hơn cho việc chăm sóc cây sơn trà.
Khi tiết trời trở lạnh, những bông sơn trà đỏ thẫm đã vươn mình ra khỏi bức tường Hoắc phủ.
Mọi người đều tham chính đại nhân có thú vui tao nhã, không ai biết người trồng hoa là kẻ khác.
Những bông hoa bị tuyết đè xuống, ta nhặt lên, lấy nhụy hoa mẫu đơn và dạ hợp, trộn với rượu hoàng tửu, nghiền nát rồi phơi khô, sau đó thêm một chút long não, thành bánh hương đặt ở đầu giường.
Hoặc ta lấy phấn hoa đã phơi khô, trộn với dầu trà, khuấy đều cho đặc lại, để nguội rồi thành phấn má, dùng để điểm trang lên má hoặc môi.
Qua nhiều lần thử nghiệm, ta dần có chút kinh nghiệm.
Một hôm, Hoắc Đình mở tiệc chiêu đãi khách trong phủ, ta cờ đi ngang qua hồ Thúy ở hậu viện, gặp một phụ nhân ăn mặc sang trọng, bà nhầm ta là một vị khách nữ đến thăm và bắt chuyện.
Sau khi trò chuyện đôi câu, ta mới biết bà là phu nhân Tần thị, mới cưới của nhị công tử phủ Quốc Công, Chu Phượng Sơ.
Tần thị hỏi ta về thân phận, ta chỉ đáp là thân thích xa của tham chính đại nhân.
Khi ta định rời đi, Tần thị bất ngờ kéo ta lại, mỉm hỏi: "Trên người Muội muội thơm quá, mùi hương này dù ta có tìm ở Vạn Hương Phường cũng chưa từng ngửi qua, thật sự rất ngọt ngào, ta như mất hồn . Muội có thể cho ta biết mua ở đâu không?"
Ta đáp: "Không phải mua đâu, thực ra đây là do ta rảnh rỗi, lấy hoa sơn trà trong viện thành, mùi hương này điều chế từ phấn hoa sơn trà."
"Phu nhân thích, ta sẽ về lấy một ít tặng phu nhân dùng thử."
Nghe trước khi kết hôn, Tần thị là một tiểu thư rất có mắt thẩm mĩ, là khách quen của Vạn Hương Phường. Cũng nghe Chu Phượng Sơ rất thương nàng, thậm chí sở thích thưởng hương là một trò vui trong khuê phòng của hai người.
Sở thích này thương nhân thổi phồng, khiến nhiều nam nữ ở kinh thành đua nhau bắt chước.
Khi ta sẽ tặng nàng, nàng nửa từ chối nửa đồng ý rồi theo ta về Phương Tạ Viên. Khi thấy trên bàn trang điểm của ta có một hộp phấn má từ hoa sơn trà, nàng lập tức tỏ vẻ hiểu chuyện: "Nghe tham chính đại nhân không gần nữ sắc, ta thấy có lẽ không phải . Đại nhân rõ ràng là cất giữ một mỹ nhân tuyệt thế trong nhà, phẩm vị thật là cao!"
Mặt ta nóng bừng: "Ta thật sự chỉ là thân thích xa của đại nhân."
Tần thị cầm khăn lụa vẫy trước mặt ta, : "Lời này với người khác có thể , đừng mong lừa ta. Hương thơm thật cao quý và độc đáo, không chỉ nữ nhân thích, ta dám chắc nam nhân cũng sẽ mê mẩn."
"Vả lại, ta chỉ nghe tham chính đại nhân có một đệ đệ tài hoa xuất chúng, chưa từng nghe ông ấy có một muội muội thân thích nào."
Càng , khóe miệng Tần thị càng nhếch cao, như thể đã khẳng định giữa ta và Hoắc Đình có chuyện mờ ám.
Ta không muốn đôi co, liền đưa luôn hộp phấn má cho nàng, nàng vui vẻ tươi : "Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật."
***
Sau đó, Tần thị thường xuyên nhờ người tìm ta để xin bánh hương và phấn má.
Nàng là người nhanh nhẹn và thẳng thắn, luôn mang theo đá quý và lời nhắn: "Phu nhân nhà ta hương của rất hiệu nghiệm."
Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa ta và nàng chẳng khác nào một "giao dịch."
Nhưng vì ta sợ lạnh vào mùa đông, người cũng trở nên lười biếng, hầu như không sản phẩm nào. Thỉnh thoảng nàng đến nhà trò chuyện, than thở về việc Chu Phượng Sơ bận rộn với công việc thế nào, trong lời ngụ ý giục ta hương nhanh hơn.
Bạn thấy sao?