Lư Hương Vẫn Khói – Chương 2

Nào ngờ… quả thật, họ đoán trúng.

Thả con dạ oanh trong tay, ta lặng lẽ đứng trước cửa sổ, ánh tà dương u uất, nơi chân trời chỉ còn lại một ngôi sao đơn độc, ngẩn ngơ xuất thần.

“A Sênh, nàng đang nghĩ gì mà xuất thần thế? Vi phu gọi mấy tiếng cũng chẳng đáp lời.”

Như mọi khi, Chu Lăng Phi vừa vào cửa liền từ phía sau ôm lấy ta, lòng bàn tay ấm nóng chạm vào tay ta lạnh buốt liền sững lại, vội buông ta ra, vòng qua trước mặt.

“Tay nàng sao lại lạnh thế này? Đám hạ nhân kia rốt cuộc ăn kiểu gì? Trong phòng vì sao không thêm mấy lò sưởi? Nếu nàng cảm lạnh, ta sẽ b ,án sạch bọn họ!”

Ta không đáp, chỉ lặng lẽ hắn.

Đôi mắt đào hoa ấy đầy lo lắng cùng đau lòng, hắn nâng tay ta lên xoa nhẹ, cử chỉ dịu dàng như đang nâng niu bảo vật.

Nếu không phải vì đã nghe trọn đoạn đối thoại ban chiều, e là ta thật sẽ tin hắn ta đến khắc c ,ốt ghi tâm.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng thương xót kia, t ,im ta như bị một bàn tay vô hình b ,óp ngh ,ẹt, đ ,au đến khó th ,ở.

Ta rút tay ra, nhàn nhạt lắc đầu.

“Là ta không bảo họ để lò sưởi, không liên quan đến người khác.”

Đọc full tại page mỗi ngày chỉ thích cá muối để ủng hộ Nhà dịch chính chủ và duy nhất của truyện này.

Chu Lăng Phi khẽ thở dài: “Rõ ràng là lỗi bọn họ, nàng lại còn nhận về mình… chỉ là, ta lại nàng chính vì sự lương thiện này.”

Một lời chân ý thiết như thế, nếu là trước kia ta sẽ cảm không thôi, nay chỉ thấy đôi mắt trống rỗng.

“Lăng Phi, chàng thật lòng ta sao?”

“Tất nhiên, ta nàng.”

“Vậy… chàng từng lừa ta chăng?”

Tay khẽ siết lấy, ánh mắt hắn khựng lại một thoáng, rồi liền chuyển chủ đề.

“Sao gần đây tay chân nàng lạnh thế, tháng trước còn chưa … Hay là mời thầy th ,u .ốc xem qua, ta lo lắm.”

“Không cần. Căn b ,ệnh này, vô phương cứu chữa.”

Thật , b ,ệnh ta vô th ,u .ốc chữa.

Bảy năm trước, trong quân doanh, ta bị hơn mười kẻ tr ,a t ,ấn bảy ngày bảy đêm, toàn thân th ,ương t ,ích, h,ạ th,ể I ,ở I ,oét.

Ta đã ch ,et, rồi sống lại.

Là một thuật sĩ Nam Cương đột nhập doanh trại, dùng bí thuật c,ứu ta.

Hắn , năm xưa chịu ơn phụ thân ta, nay là đến hoàn trả, chỉ tiếc chỉ cứu nửa cái m ,ạng.

Hắn bảo, đêm ấy ta đã ch ,et, nay chẳng qua là nửa h ,ồn nửa x ,ac, sống mà như không.

Th ,ân th ,ể lạnh lẽo, vô mạch đập, tâm mạch mong manh, vô duyên hài t ,ử, thọ mệnh giảm phân, thiên y vô cứu.

Thế bảy năm qua, ta quá tin vào của Chu Lăng Phi, quá tin vào cái tốt của hắn.

Đến mức ta cam tâm nguyện đoạn thọ, chỉ mong có thai vì hắn.

Dù sau cùng chỉ còn năm năm tuổi thọ, chỉ cần ở bên hắn cùng đứa nhỏ thêm một ngày, ta cũng cam lòng.

Nào ngờ…

Nằm nghiêng trong chăn, tay ta r ,un r ,ẩy đặt lên bụng.

Đây là đứa trẻ ta khát khao suốt bảy năm, cũng là h ,uyết mạch của kẻ thù. Giữ hay bỏ, trong lòng ta lại nực mà do dự.

Sau lưng giường trũng xuống, th ,ân th ,ể nóng rực áp sát từ sau.

“A Sênh, Vân Hàn sơn trang mới mời đầu bếp giỏi, nghe món Giang Nam rất chuẩn. Nàng chẳng phải vẫn muốn ăn bánh đào phiến sao? Ngày mai để ta đưa nàng đi giải sầu nhé?”

Giọng hắn mềm nhẹ như nước, không cần quay đầu ta cũng có thể tưởng tượng nụ dịu dàng trên mặt hắn lúc này.

Vì Liễu Dao Dao, hắn đúng là tốn tâm tư.

Phải công nhận, Chu Lăng Phi đích thị là thiên hạ đệ nhất diễn kịch. Diễn xuất ấy, đến cả đào kép nơi hí đài cũng không sánh kịp.

Hắn không chỉ bày mưu h ,ãm h ,ại phụ mẫu ta, khiến toàn tộc bị Iưu đ ,ày, ta rơi vào quân doanh chịu kh ,ổ h ,ình, biến ta thành nửa s ,ống nửa ch ,et.

Lại còn sợ ta ảnh hưởng đến Liễu Dao Dao, nên trước mặt ta lại giả vờ si thâm hậu, gi ,am c ,ầm ta, I ,ừa g ,ạt ta.

Tốt! Quả thực tốt lắm!

Chu Lăng Phi nếu đã nàng ta như , thì ta sẽ thành toàn cho họ.

Chỉ là, trước khi đi, m ,áu t ,ư /ơi của những Iinh h ,ồ n oan kh,uất kia, phải có người lau sạch!

Cả một đêm không ngủ, mở mắt đến tận bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Chu Lăng Phi liền gác lại mọi công vụ, đưa ta ra khỏi phủ.

Tại Vân Hàn sơn trang, Liễu Dao Dao đang vây quanh giữa rừng mai, mi thanh mục tú, vận y sam trắng điểm hoa mai như tiên nữ giữa rừng tuyết, đến cả ta cũng không khỏi thêm một chút, huống chi là Chu Lăng Phi.

Ta không rõ bọn họ sinh từ lúc nào, chỉ nhớ lần đầu gặp vị ngoại thất nữ dung mạo xinh đẹp, yếu đuối như cành liễu trong gió ấy, lòng ta liền không sinh nổi nửa phần thiện cảm.

Luôn cảm thấy, nụ của nàng ta quá giả.

Khi ấy, Chu Lăng Phi và Lý Hữu Hiền cũng là kẻ nhạo nàng, còn không tiếc lời trách mắng mỗi khi nàng ta cố ý lại gần.

Thế , lòng người thật sự dễ đổi thay.

Cuối cùng chẳng phải một người cưới nàng ta vương phi, người còn lại thì không từ thủ đoạn để bảo vệ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...