Lư Hương Vẫn Khói – Chương 18

“Bọn họ bán đứng quân cơ, không chỉ họ Dưta, mà còn hàng ngàn hàng vạn gia đình quân nhân.

Họ là hùng, nên khắc ghi trong lòng dân, chứ không phải chết một cách mờ ám, mang tiếng phản tặc.

Đây mới là điều ta muốn!”

Lời ta dứt, tất cả đều im lặng.

Họ cứ ngỡ ta khát máu trả thù, không ngờ điều ta mong mỏi, chỉ là rửa sạch oan khuất cho muôn dân và chiến sĩ.

Giữa lúc im ắng, tiếng bước chân dồn dập vang lên, thêm nhiều thị vệ xông tới, bao vây Lý Hữu Hiền và đồng bọn.

Ngũ hoàng tử!

Cuối cùng chàng đã đến.

Chúng ta đã sớm đoán bọn họ sẽ tạo phản, nên vẫn luôn chờ đúng thời cơ để hành .

Cục diện lập tức xoay chuyển, Lý Hữu Hiền thế như núi đổ, nhanh chóng bị bắt giữ.

“Phụ hoàng, nhi thần đến trễ, mong người trách .”

Hoàng đế ngũ hoàng tử quỳ dưới điện, ánh mắt đầy tán thưởng, gật đầu mỉm , rồi lại quay sang ta:

“Dư nương, nỗi oan của Dư thị trẫm tất sẽ rửa sạch. Nhưng trước đó…

trẫm giao mạng của Chu Lăng Phi cho ngươi, xem như bù đắp cho linh Dư gia .”

Ta quỳ tạ, ngẩng đầu ánh mắt hoảng loạn của Chu Lăng Phi, nhận lấy cung tiễn từ tay thị vệ.

Giương cung, lên tên, nhắm thẳng vào hắn.

Hắn lại mỉm :

“A Sênh, chết dưới tay nàng, ta cam tâm.

Hãy để cái chết này khép lại đoạn cảm của chúng ta đi.”

Ta lắc đầu:

“Không, ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng.

Ngươi từng biến đệ đệ ta thành nhân trệ để hả giận, giờ, ta sẽ trả lại tất cả!”

“Không! Không! A Sênh! Nàng ta mà! Nàng không thể đối xử với ta như … Không thể… Aaa!”

Phập!

Một mũi tên của ta đã thay ta chặn đứng lời hắn, cắm sâu vào thân thể hắn.

Thấy hắn đau đớn gào khóc, ta không hề do dự, bắn tiếp mũi thứ hai, mũi thứ ba!

Bốn chi cường tráng đẫm máu, lời cầu xin của hắn dần hóa thành mắng nhiếc, nguyền rủa, rồi tiếng gào khóc đầy tuyệt vọng.

Mà ta, đã dừng tay.

Hoàng đế hỏi:

“Sao ngươi không hắn?”

Ta đáp:

“Không, hắn từng biến đệ đệ ta thành nhân trệ, ta cũng mong bệ hạ hãy dùng cách đó trừng trị hắn.

Đây mới là báo thù mà thần nữ mong muốn.”

Hoàng đế vừa lòng gật đầu, chấp thuận.

Mọi chuyện rốt cuộc cũng khép lại.

Ngũ hoàng tử thuận lợi phong Thái tử, Dư gia toàn tộc minh oan.

Ngày chiếu chỉ ban ra, ta một mình đến chùa Tướng Quốc.

Đẩy cửa thiền phòng, những linh vị đặt trang nghiêm, ta châm hương cung kính bái lạy.

Đây đều là những linh ngã xuống trong trận chiến năm xưa.

Bao năm nay, ta âm thầm thờ phụng họ nơi này, chỉ để chờ một ngày trả lại thanh danh.

Nay mọi việc đã hoàn tất, ta cần cho họ một lời hồi đáp.

“Phụ thân, các thúc bá…

Kẻ phản quốc đều đã nhận báo ứng xứng đáng.

Vì ngày hôm nay, chúng ta đã chờ quá lâu quá lâu… Nhưng may thay, ông trời có mắt, tấm lòng trung nghĩa đã sáng tỏ.

Các người… có thể an nghỉ rồi.”

“Trên đường Hoàng Tuyền, xin hãy đợi ta.

Thêm ít lâu nữa thôi, ta sẽ đến tìm mọi người.

Khi ấy, chúng ta… sẽ mãi mãi đoàn tụ, chứ?”

Đêm đó, ta ngồi trong thiền phòng rất lâu rất lâu, cùng họ tâm sự rất nhiều rất nhiều.

Đến rạng sáng, ta lên đường rời đi.

Chuyến này, không rõ bến bờ, cũng chẳng mong ngày quay lại.

Chỉ nguyện:

Người ta đã từng , suốt đời bình an, quên hết khổ đau.

Một lòng này, là đủ.

Hậu ký:

Sau khi Hiền vương tạo phản, chẳng bao lâu, Tư khanh Dung Thanh Trần cũng từ quan, rời xa chốn cung đình.

Tương truyền, cả đời ông chu du thiên hạ, có người là để tìm một cao tăng đắc đạo, chữa bệnh cho người ông .

Lại có người , ông là để tìm kiếm ái nhân thất lạc, nguyện vượt ngàn sông vạn núi.

Nhưng nhiều năm sau, có người đã thấy ông nơi sa mạc gió lớn, nơi ấy tràn ngập hoa mã lan nở rộ, giữa biển hoa là một căn nhà gỗ nhỏ, trước cửa có một nấm mộ thấp.

Bia mộ ghi:

“Mộ ái thê.”

Còn ông, đầu bạc như sương, ngày ngày ở đó thủ hộ,

cả đời không rời, không bỏ.

Trọn một kiếp người.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...