Lư Hương Vẫn Khói – Chương 11

Chu Lăng Phi kinh ngạc hắn:

“Vương gia… ý ngài là ngài sớm đã biết mọi chuyện không liên quan đến A Sênh đúng không?”

Lý Hữu Hiền cúi mắt:

“Ta biết khi nào không quan trọng. Dao Dao giờ là vương phi của bổn vương, mọi chuyện của nàng ta đều liên quan đến bổn vương. Nếu nàng gặp chuyện, ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, ngươi có gánh nổi không?”

“Nhưng A Sênh thì sao? Nàng đã chịu bao nhiêu ủy khuất, ta đã ra từng ấy chuyện sai lầm. Nếu không đòi lại công bằng cho nàng, nàng sao có thể tha thứ cho ta?”

Ánh mắt Lý Hữu Hiền khẽ lóe, trầm giọng :

“Việc đó không cần ngươi lo. Bổn vương sẽ cho nàng một công đạo.”

Lúc này, dù Chu Lăng Phi thật sự muốn tìm Liễu Dao Dao tính sổ, vì kiêng dè Lý Hữu Hiền, đành phải tạm gác lại.

Nghĩ đến những gì đã xảy ra trong ngày, nhớ lại tất cả những điều mình từng , trong lòng hắn vang lên một tiếng gọi đầy thúc giục:

Phải đi tìm nàng!

Phải lập tức tìm nàng, cầu xin nàng tha thứ!

Bằng không, hắn sẽ hối hận cả đời!

Ta mua một căn tiểu viện nằm trong ngõ nhỏ cạnh Dư phủ nơi cư trú.

Ban đầu, ta thật sự muốn về nhà. Nhưng từ sau khi tướng phủ gặp nạn, Dư phủ đã bị phong tỏa, lần trước lấy Đan thư thiết khoán cũng là ta lén đi theo mật đạo, mới không bị ai phát hiện.

Dù sao, tiểu viện này nằm sát Dư phủ, mỗi ngày về cố gia, với ta đã là đủ.

Ta tưởng sau lần rõ ấy, hắn sẽ không dây dưa nữa. Nhưng chẳng ngờ chưa đến một ngày, hắn đã mò đến nơi, còn tìm chỗ ta ở.

“A Sênh, ta thật sự biết lỗi rồi. Nàng có thể tha thứ cho ta một lần nữa không? Ta thề, từ nay về sau, nàng chính là mạng sống của ta. Ta sẽ không nghe lời bất kỳ ai, chỉ mình nàng, chỉ sủng nàng, không?”

Hắn tràn đầy chân , ánh mắt là sự hối lỗi và ăn năn.

Xem ra… đã xác nhận sự thật rồi.

Ta khẩy mỉa mai:

“Ha! Các ngươi bao nhiêu người, chỉ vài câu là muốn tha thứ? Dựa vào đâu? Muốn ta tha thứ, trừ phi cả nhà Liễu Dao Dao bị đày biên ải, bản thân nàng ta cũng bị bắt quân nô, nếm hết những khổ đau mà ta từng nếm qua. Ngươi nỡ sao?”

“Ta… ta dĩ nhiên nỡ! Nhưng… A Sênh, nàng chờ thêm chút không? Giờ chưa đến lúc. Đến khi lúc đến, ta nhất định bắt nàng ta trả gấp trăm, gấp ngàn lần…”

Ta nhướn mày:

“Thế nào mới là đến lúc? Chu Lăng Phi, nếu không thì đừng hứa bừa. Ngươi thuở nhỏ đã hứa gì với ta? Thành thân rồi lại hứa gì nữa?”

“Ngươi hứa một đời một kiếp một đôi người, ngươi kiếp này nhất định không phụ ta. Nhưng rồi ngươi Liễu Dao Dao, vì hạnh phúc của nàng ta mà không tiếc đủ điều tổn thương ta.”

“Giờ ngươi một câu ‘tha thứ’ là ta phải tha thứ? Chu Lăng Phi, cõi đời đâu ra nhiều chuyện tiện nghi đều để ngươi chiếm hết ?”

“Hôm nay tốt nhất ngươi biết điều mà cút cho xa ta. Nếu không, ngày mai ta sẽ để ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm ta nữa, đời đời kiếp kiếp đều không thấy bóng dáng.”

Hắn vì lời ta mà sắc mặt tái nhợt, trong lòng ta, chẳng gợn chút xao .

Một người đã sớm chết rồi, thì còn gì để rung ?

“Được, A Sênh… nàng chờ ta. Ta nhất định sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý, sẽ đưa nàng trở về bên cạnh ta.”

Nhìn hắn đầy lưu luyến mà rời đi, ta lạnh khinh thường.

Về ư?

Hừ, nếu ta thật sự trở về, sợ rằng ngươi chẳng nổi nữa đâu.

Bởi khi ấy, báo ứng sẽ tới.

Vài ngày sau, ta như thường lệ ngồi trên ghế lắc ngoài sân.

Gần đây, ta có thể cảm nhận rõ cơ thể ngày càng lạnh đi, thời gian dành cho ta chắc không còn nhiều.

Nhưng không sao, tính ra, mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.

Chỉ là không biết hiện giờ tiến hành đến bước nào rồi.

“A Sênh, đến giờ uống thuốc rồi.”

Giọng dịu dàng vang lên, một bát thuốc đen kịt đưa đến trước mặt ta.

Ta bất giác cau mày:

“Thuốc này uống cũng vô ích, chi bằng đừng uống nữa.”

Dung Thanh Trần mỉm ngồi xuống bên cạnh ta:

“Có tác dụng hay không, uống rồi sẽ biết. Đây là phương thuốc A Lỗ Đạt đặc biệt điều chế riêng cho nàng, chỉ có lợi chứ không , ngoan, uống đi.”

A Lỗ Đạt chính là vị thuật sĩ Nam Cương đã cứu ta năm đó. Hắn từng gặp hiểm nguy khi lên núi hái thuốc, phụ thân ta – đang đánh trận nơi biên cương – ra tay cứu giúp. Hắn từng hứa, sau này nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng ấy.

Cho nên khi đó hắn mới gấp rút chạy đến doanh trại cứu ta một mạng.

Mà giờ đây, cũng chính vì trả nghĩa, hắn mới lưu lại, tiếp tục giúp ta kéo dài hơi tàn.

Nhìn bát thuốc đen đặc kia, ta do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy, một hơi uống cạn.

Vị đắng gắt khiến mắt ta gần như muốn rơi lệ, rất nhanh, một quả ô mai nhét vào miệng.

Hương vị chua ngọt lan tỏa trong khoang miệng, lập tức xua tan hết thảy đắng chát, chỉ còn dư lại vị thanh thơm dịu ngọt.

“Thế nào, giờ có dễ chịu hơn chút chưa? Biết nàng không thích vị ngọt gắt, ta đã đi khắp các hiệu mới tìm loại ô mai có vị vừa miệng nàng nhất. Từ giờ, uống thuốc sẽ đỡ khổ hơn rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...