Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
9.
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Em thích ai cũng tuyệt đối sẽ không thích Tiểu Noãn." (Ừa. Chờ tự vả😎)
Những gì họ nói tiếp theo, Ôn Noãn không còn nghe rõ nữa.
Trong hành lang yên tĩnh, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt , không một tiếng , rơi xuống thảm.
Mười mấy phút sau, Tống Cảnh Thừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Ôn Noãn đang ngồi ở cầu thang.
Cô nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, đứng dậy nói với hắn: "Cậu, còn nhớ cầu mà cậu đã đồng ý với em không? Em đã nghĩ kỹ rồi."
Tống Cảnh Thừa sững người, miệng hơi mím lại: "Em nói đi."
Ôn Noãn nhìn hắn, chậm rãi nói: "Cậu có thể ôm em một cái không? Không phải với tư cách 'cậu', mà là với tư cách Tống Cảnh Thừa."
Hắn không trả lời.
Hơi thở trong lành đến gần, Ôn Noãn tưởng sẽ là một cái ôm, kết quả chỉ là tay hắn đặt lên đầu .
Ôn Noãn mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nhìn bóng lưng Tống Cảnh Thừa rời đi, mắt lại đỏ hoe.
Cô nghĩ, đây mới đúng là Tống Cảnh Thừa.
Ngay cả cái ôm tạm biệt cuối cùng này cũng không chịu cho .
Chẳng mấy chốc, bữa tiệc gia đình bắt đầu.
Nói là tiệc gia đình, thực ra có rất nhiều bè thân thiết của hai nhà Ôn, Tống và các đối tác hợp tác thân thiết.
Kiều Nghi đương nhiên cũng có mặt, ngồi bên cạnh Tống Cảnh Thừa, thoải mái đón nhận ánh mắt dò xét đầy ẩn ý của mọi người.
Trong lúc cụng ly, mẹ kế dùng thìa gõ vào ly rư ợu vang: "Mọi người, nghe tôi nói."
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía bà ta.
Mẹ kế đứng dậy, mỉm cười rạng rỡ tuyên bố: "Em trai duy nhất của tôi, người nắm quyền tập đoàn Tống thị, Tống Cảnh Thừa, sẽ công bố tin kết hôn của mình vào hôm nay."
Lúc này, pháo hoa đột nhiên nổ tung ở hai bên nhà hàng, đủ loại ruy băng bay xuống.
Ôn Noãn cứ thế ngây người nhìn Tống Cảnh Thừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy ra chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống trước mặt Kiều Nghi.
Kiều Nghi mừng rỡ, nước mắt lưng tròng: "Cảnh Thừa, chuyện lớn như vậy, sao giờ mới nói với em?"
Tống Cảnh Thừa cũng mỉm cười: "Nói với em rồi, thì sao cho em bất ngờ được nữa?"
Mọi người ồ lên, nhanh chóng vỗ tay.
Ôn Noãn nhìn Tống Cảnh Thừa và Kiều Nghi đeo nhẫn cho nhau, bên tai ong ong.
Cô nhìn thật lâu, cuối cùng, cũng mỉm cười vỗ tay.
—-
Ngày hôm sau, Ôn Noãn trở lại công ty.
Giám đốc nhân sự liền gửi tin nhắn: [Cô Ôn, thủ tục từ chức của đã hoàn tất, chỉ còn chờ ký tên thôi.]
Thật sự đã sớm hơn bảy ngày...
Ngón tay Ôn Noãn hơi khựng lại, giây tiếp theo, điện thoại lại vang lên nhạc chuông riêng của Tống Cảnh Thừa.
Cô lập tức bắt máy, bên trong lại truyền đến giọng nói của Kiều Nghi.
"Trợ lý Ôn, tôi và Cảnh Thừa sẽ đến Paris để du lịch trước khi kết hôn, chuyến bay lúc 10 giờ, phiền đến tiễn chúng tôi một chuyến."
Cô ta nói xong, còn bổ sung thêm một câu: "Là ý của Cảnh Thừa."
Ôn Noãn mặt không cảm trả lời: "Tôi biết rồi."
Cô đi thẳng đến phòng hành chính ký tên.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lop-xe-du-phong-lan-mat-roi/chuong-9.html.]
Cầm đơn từ chức, về nhà trước, kéo vali đã được sắp xếp từ lâu ra bỏ vào cốp xe, sau đó lái xe đến Thiên Cảnh Hào Đình.
Tống Cảnh Thừa và Kiều Nghi tay trong tay lên xe.
Ôn Noãn bận rộn trước sau giúp họ để hành lý, lái xe.
Trên đường đi Kiều Nghi cứ nói về kế hoạch du lịch của hai người, Tống Cảnh Thừa kiên nhẫn vô cùng, đáp lại từng câu từng chữ của ta.
Ôn Noãn vẫn im lặng không nói gì.
Chờ đến khi đưa họ đến cửa sân bay.
Trước khi đi, Tống Cảnh Thừa nắm tay Kiều Nghi, cuối cùng cũng quay đầu lại nói với Ôn Noãn một câu: "Chăm sóc tốt cho công ty và bản thân, chờ tôi về."
Nhưng Ôn Noãn không trả lời.
Tống Cảnh Thừa cũng không để ý.
Chờ đến khi hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Noãn lập tức mua chuyến bay gần nhất đến Thành phố cảng.
10 giờ, Ôn Noãn đúng giờ lên máy bay.
Lúc lên máy bay, gửi cho Tống Cảnh Thừa tin nhắn cuối cùng.
[Em sẽ không đợi nữa, cậu nhỏ thân của em.]
10 giây sau, điện thoại reo lên ầm ĩ.
Người gọi đến là Tống Cảnh Thừa.
Ôn Noãn chỉ liếc nhìn một cái, rồi không chút do dự tắt máy.
Cô kéo vali, từng bước một, đi về phía xa, nơi không có Tống Cảnh Thừa.
—-
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau."
Tống Cảnh Thừa nghe thấy giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại liền nhíu mày.
Trong lòng hắn dâng lên một cơn bực tức vô cớ, đang định gọi lại thì Kiều Nghi nắm lấy tay nũng: "Máy bay sắp cất cánh rồi, sao còn gọi điện thoại nữa? Không phải đã nói sẽ toàn tâm toàn ý ở bên em sao".
Tống Cảnh Thừa khựng lại, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, tin nhắn cuối cùng".
Ngón tay hắn khẽ , nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Ôn Noãn: 【Đừng nữa, khi về sẽ mang quà cho em.】
—-
Sau chuyến bay dài gần mười lăm tiếng, Tống Cảnh Thừa và Kiều Nghi cùng nhau đáp xuống Paris.
Gợn sóng do Ôn Noãn vừa gợi ra trong lòng Tống Cảnh Thừa đã bị Kiều Nghi cắt ngang.
Cô ta khoác tay hắn, thở dài nũng nịu: "Cảnh Thừa, em mệt quá, chúng ta mau đến khách sạn nghỉ ngơi thôi."
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Tống Cảnh Thừa hơi nhíu mày, rồi lại nở một nụ cười mệt mỏi: "Đi thôi."
Kiều Nghi bị nụ cười của hắn cho lóa mắt, tay càng siết chặt hơn.
Ở bên cạnh Tống Cảnh Thừa, ta luôn có cảm giác lơ lửng, chân không chạm đất.
Bốn năm trước, hai người đến với nhau rất dễ dàng, sau đó ta muốn ra nước ngoài du học nên chia tay, Tống Cảnh Thừa cũng thản nhiên chấp nhận, không hề níu kéo.
Lần này trở về, việc hai người quay lại với nhau cũng thuận nước đẩy thuyền.
Nếu thật sự thương, sao có thể không chút để tâm?
Nhưng hắn quả thực là một người hoàn hảo, chu đáo trong mọi việc.
Lãng mạn, thiên vị, không tiếc tiề n bạc và cảm, bên cạnh chỉ có một mình ta.
Ngoại trừ Ôn Noãn...
Bạn thấy sao?