Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
10.
Kiều Nghi đè nén sự bất an trong lòng, ép mình không nghĩ nhiều, hai người đã đính hôn rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi.
...
Cuối tháng, gió đã mang theo hơi ấm của mùa hè, Paris vẫn đang trong mùa thấp điểm du lịch, nhịp sống chậm rãi, thư thái.
Tống Cảnh Thừa từng học đại học ở Pháp, nên cũng khá quen thuộc nơi này.
Nhưng hắn lười bận tâm, nhờ học cũ tìm một hướng dẫn viên du lịch.
Chàng trai đó rất hoạt bát, biết cách khuấy không khí vui vẻ, lịch trình cũng được sắp xếp hợp lý.
Anh ta dẫn hai người đi khắp các con phố, tham quan hết các điểm du lịch nổi tiếng.
Cuối cùng, hướng dẫn viên mặt lấm tấm mồ hôi, đề nghị: "Sếp, tôi biết gần đây có một cửa hàng đồ cổ, đặc sắc hơn các cửa hàng lưu niệm thông thường..."
Anh ta chưa nói hết câu đã bị Kiều Nghi cắt ngang: "Cảnh Thừa, em hơi mệt rồi."
Hai người đã từng đi du lịch cùng nhau, ta biết thói quen hay mu a quà lưu niệm cho Ôn Noãn của Tống Cảnh Thừa.
Người đàn ông bên cạnh lại nhướng mày, giọng điệu lạnh nhạt như không quan tâm: "Đi xem thử."
Vị sếp ít nói đầy uy quyền này hiếm khi chủ muốn gì, hướng dẫn viên rất vui mừng.
"Vâng thưa sếp, vậy tôi dẫn hai người qua đó."
Kiều Nghi cắn môi, chỉ đành thỏa hiệp.
—-
Trong cửa hàng đồ cổ, ánh đèn vàng ấm áp, còn có một mùi hương dịu nhẹ không rõ tên.
Chủ cửa hàng là một bà cụ đeo kính lão, ngồi trong quầy, chậm rãi đồ thủ công.
Tống Cảnh Thừa nghĩ Ôn Noãn sẽ rất thích nơi này.
Cô vốn dĩ rất lãng mạn, thích những món đồ nhỏ xinh, tinh xảo mà trong mắt hắn lại rất vô dụng.
Chỉ liếc mắt một cái, Tống Cảnh Thừa đã nhìn thấy quả cầu thủy tinh Hoàng tử bé đặt trên kệ gỗ.
Khuôn mặt khi mười bốn tuổi của Ôn Noãn thoáng hiện ra trước mắt.
Lần đầu gặp mặt, hắn vượt ngàn km từ Pháp về nước để gặp gia đình mới của chị , chúc mừng đám cưới của chị.
Lúc đó, hắn không ủng hộ cuộc hôn nhân này, lấy cớ không tham dự hôn lễ chính thức, chọn đến nhà họ Ôn vào ngày hôm sau.
Người giúp việc nhà họ Ôn dẫn hắn đi được nửa đường thì bị gọi đi.
Dù sao Tống Cảnh Thừa cũng không muốn vào trong, nên cứ dạo chơi trong vườn.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lop-xe-du-phong-lan-mat-roi/chuong-10.html.]
Ánh nắng tươi đẹp, lúc đó liền nhìn thấy Ôn Noãn đang ngồi trên xích đu.
Cô nhỏ cúi đầu, vẻ mặt yên tĩnh, tay cầm cuốn "Hoàng tử bé", chăm đọc, không bị người đến phiền.
Tống Cảnh Thừa mơ hồ đoán được, nhỏ này chắc là con riêng của rể.
Lúc đó hắn mới 19 tuổi, chính là tuổi trẻ, tự cao tự đại, xem ai cũng như kẻ ngốc.
Hắn nói chuyện với thái độ ôn hòa, không thân thiện, câu đầu tiên là.
"Lớn thế này rồi mà còn đọc truyện cổ tích à?"
Ôn Noãn không bị giọng nói đột ngột giật mình, lật một trang sách rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong veo, dưới ánh nắng long lanh như lưu ly.
"Cho dù là người lớn như , cũng có thể đọc truyện cổ tích."
Tống Cảnh Thừa bị một đứa trẻ cho nghẹn lời, lại cảm thấy thái độ của mình vừa rồi có chút cao ngạo.
Vì vậy, hơi khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt , hỏi: "Được rồi, bé, cuốn sách này kể về điều gì vậy?"
Lúc đó Ôn Noãn đã học cấp hai, 14 tuổi, bị một người trai gọi là bé, không vui lắm nên không muốn trả lời, vì lễ phép, chỉ đành nhăn mũi.
"Nói về trách nhiệm, đồng hành, thấu hiểu và trân trọng."
Mười năm, họ đã quen biết nhau mười năm, gần bằng một phần ba cuộc đời hắn.
Tống Cảnh Thừa bị cảm giác lạnh lẽo trên tay kéo về thực tại, phát hiện tay mình vô thức chạm vào quả cầu thủy tinh.
"Cảnh Thừa..." Kiều Nghi đi dạo một vòng quay lại, nhẹ nhàng gọi bên cạnh.
Tống Cảnh Thừa nhớ đến chuyện quả cầu thủy tinh bị vỡ lần trước, lạnh lùng liếc nhìn ta.
"Xin chào, ơn gói cái này lại cho tôi." Hắn cầm quả cầu thủy tinh đến quầy, nói bằng tiếng Pháp.
Bà cụ báo gi..á, mỉm cười: "Không ngờ ngài lại là người rất có tâm hồn trẻ thơ, rất dịu dàng."
Tống Cảnh Thừa đã quen với cách dùng từ lãng mạn, phóng đại trong lời nói của người Pháp.
Nhắc đến Ôn Noãn, hắn dịu giọng: "Không phải tôi, mà là..."
Tống Cảnh Thừa dừng lại, hắn lại không thể tự nhiên nói với người ngoài rằng Ôn Noãn là cháu của mình.
Hắn càng không muốn thừa nhận.
Trái tim bỗng run lên, rồi lại cười, có chút bất đắc dĩ: "Cô ấy quả thật rất lãng mạn."
Kiều Nghi đứng bên cạnh mặt mày tái mét.
Thanh to…án xong, Tống Cảnh Thừa cũng cuối cùng ý đến tâm trạng của ta: "Sao vậy?"
Kiều Nghi cười gượng gạo, ẩn ý nói: "Anh thật sự rất nhớ Tiểu Noãn."
Bạn thấy sao?