Tôi cũng không coi trọng chuyến đi này của Triệu Vũ.
Với những gia đình khó khăn, xuất ngoại việc thật sự là phương án giải quyết nhanh nhất.
Nhưng không có đồng tiền nào dễ kiếm, tệ nạn, bệnh tật, không khi nào là không nguy hiểm, thậm chí tùy thời còn có thể bùng nổ chiến tranh.
Nếu không may mắn, tiền lương không đủ để chữa bệnh.
Hơn nữa Triệu Vũ từ nhỏ đã nuông chiều, chưa từng trải qua một ngày khổ cực.
Nghe em họ , việc Triệu Vũ xuất ngoại vừa là Hạ Tình ép buộc áp lực, vừa là vì .
“Tiểu Vũ thích một học, rất xinh đẹp. Trước đây hắn có tiền, hai người bọn họ ngọt ngào thân mật, sau này bị nợ ngập đầu, nữ sinh đó liền lạnh nhạt với hắn. Hắn không buông bỏ nữ sinh này, nên mới muốn xuất ngoại kiếm tiền, nghe là ta cũng hứa sẽ chờ chắn trở về. Em lại cảm thấy hắn thật ngu ngốc.”
Tôi gật đầu đồng ý, liều mạng vì , chuyện này chỉ kẻ ngu ngốc mới ra .
Ngành nghề công trình gỗ đang suy yếu nghiêm trọng, dùng mắt thường cũng có thể thấy .
Cho dù ở thời kỳ hoàng kim, thu nhập cao ngất ngưởng cũng là phải trả một cái giá rất đắt. Rất nhiều công trình là nơi ngoại ô hoặc vùng sâu vùng xa, không nhiều giao tiếp, càng không có cuộc sống xa hoa thoải mái, bên người chỉ có bê tông cốt thép .
Công việc ngoài trời, cho dù là trưa hè hay đêm đông, cũng phải ngày ngày phơi mặt hứng gió hứng sương.
Hơn nữa cường độ công việc rất cao, có thể là muôn vàn gian khổ.
Triệu Vũ chưa bao giờ phải chịu vất vả, hắn chỉ thấy ánh sáng của tiền tài, hoàn toàn không ngờ đến gian khổ đằng sau, thậm chí còn không mất công tìm hiểu.
Những tháng ngày hạnh phúc của Hạ Tình ngắn ngủi đến đáng thương.
Ôm theo giấc mộng và sự nghiệp, Triệu Vũ hăng hái bừng bừng lên đường đến châu Phi, chỉ hai tháng sau đã lén trốn ra ngoài.
Thật ra việc ở nước ngoài cũng không quá khó khăn, cuộc việc thoải mái hơn trong nước, ăn ở bao, không cần tiêu xài nhiều, đa số tiền lương có thể tích trữ.
Chỉ là, điều kiện tương đối lập, khí hậu nóng bức, ẩm thực xa lạ, không có giao tiếp, càng không có giải trí.
Vì vấn đề an toàn, bọn họ bị cấm liên lạc với thế giới bên ngoài, không ra ngoài, internet lại chưa phát triển, cho nên cuộc sống vô cùng đơn điệu tẻ nhạt.
Lúc đầu, hắn còn có thể kiên trì, sau khi một đồng nghiệp mắc bệnh ác tính sốt rét, biến chứng toàn thân, điều kiện y tế nơi này lại kém cỏi, chưa kịp về nước đã bất hạnh bỏ mạng.
Hắn bị dọa hoảng sợ, một hai đòi về, thậm chí bất chấp cả việc vỡ hợp đồng.
Sau khi về nước an toàn, hắn vội vàng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Chờ tới khi hắn đi tìm việc, thời gian tuyển dụng hàng quý đã kết thúc. Hắn không tìm công việc ưng ý, đi xa hắn lại không muốn.
Hắn từng là người trong ngành, tự biết bản thân không chịu đựng vất vả, công việc trong nước lại càng cực khổ hơn ở nước ngoài, hắn liền triệt để từ bỏ suy nghĩ đến công trường việc.
Bởi vì vấp phải rất nhiều đả kích khi tìm việc, hắn ngày càng sa sút, thậm chí không muốn ra cửa nữa.
Sau đó, hắn ở lì trong nhà ôn thi công chức, số lượng tuyển chọn rất ít, chỉ thi ba lần, áp lực cạnh tranh lại vô cùng lớn.
Triệu Vũ lãng phí một năm không thu gì, Hạ Tình càng lúc càng khó chịu với hắn, ngày ngày oán hận vốn là tiền đồ xán lạn lại bị hắn hủy.
Hắn đành gọi tới cho tôi, hỏi tôi có thể xin cho hắn một công việc trong bệnh viện hay không, gì cũng .
Tôi phòng khám của chúng tôi chỉ tuyển người đã tốt nghiệp Nha khoa hoặc khoa Răng - Hàm - Mặt, cho dù chỉ học cao đẳng ra cũng , còn những chuyên ngành khác, cho dù là xuất thân từ đại học nổi tiếng cũng không cần.
Sự nghiệp không thuận, lại càng thất bại.
Nữ sinh mới mấy tháng trước còn son sắt thề nguyền sẽ chờ đợi hắn, bây giờ lại đang đương với một bác sĩ Nha khoa, đá hắn lên tận mây xanh, huống cũng vô cùng mất mặt.
“Anh tự hào có bằng đại học chính quy, ngay cả một công việc tử tế cũng không tìm , nhà xe lại càng không, tôi đi theo để ăn gió uống sương qua ngày chắc?! Bạn trai tôi là bác sĩ Nha khoa, lương một năm lên đến hai mươi vạn, ai cho tự tin mà so sánh với hắn? Kẻ ngốc mới coi trọng , tốt nhất đừng đến quấy rầy tôi nữa!”
Triệu Vũ ra đường bị người đả kích, về nhà lại bị mẹ ruột oán trách, để trốn tránh chuyện tìm việc, hắn quyết định đi học lại.
Hắn với Hạ Tình sẽ thi lại lần nữa, cho dù là học cao đẳng cũng .
Hạ Tình vừa nghe đến chuyện phải mất thêm tiền, bắt đầu lăn lộn kêu trời trách đất, “Tao vất vả nuôi mày lớn đến thế này, ngậm đắng nuốt cay cho mày đi học đại học, chỉ mong sau này có thể nhờ cậy vào mày để an dưỡng tuổi già, bây giờ mày còn muốn ăn nốt chút xương thịt cuối cùng của tao sao?! Tao không có tiền! Tao đúng là mắt mù, dốc tiền dốc sức nuôi lên một đứa vô dụng như mày!”
“Bà còn dám , nếu không phải bà muốn tôi đăng kí vào chuyên ngành này, chẳng lẽ tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh thất nghiệp như hiện tại?! Bà còn ép tôi đến châu Phi việc, rõ ràng là muốn tôi đổi mạng kiếm tiền cho bà! Bà có thật là mẹ ruột của tôi không, vì sao phải tôi ác như ?! Hai mươi vạn cha tôi để lại đâu rồi?! Tôi phải đi học lại!”
Triệu Vũ ngày ngày ở nhà phải chịu đựng sự chỉ trích của Hạ Tình, đã sớm sinh lòng bất mãn, lúc này nghe chị ta tru tréo liền gân cổ lên cãi lại.
“Không có, tiền đó tao sớm tiêu hết rồi! Cũng may mà tao tiêu trước, nếu không để cho mày cũng là lãng phí!”
“Bà lừa tôi tiền đó để mua nhà cho tôi, bảo tôi vay tiền học đại học, hóa ra là đã tiêu hết từ lâu rồi!” Triệu Vũ chị ta, không thể tin nổi, trong mắt là sự hung dữ và tuyệt vọng với tương lai phía trước.
“Đó là tiền cha mày để lại cho tao, vì sao tao không thể tiêu?! Người khác có thể vay tiền đi học, vì sao đến lượt mày lại không ?! Con nhà người ta kiếm tiền cho mẹ mình tiêu không hết, mày đã ăn vô dụng còn có mặt mũi ngửa tay xin tiền tao?!” Hạ Tình cũng quát thét mắng chửi Triệu Vũ.
Giờ phút này, Triệu Vũ mới thực sự cảm nhận sự độc vô vọng của cuộc sống bị xa lánh coi thường, không thấy một ánh mặt trời.
Hạ Tình vẫn còn lớn giọng kêu gào, phát tiết tất cả những bất mãn với cuộc sống, thất vọng với con trai mà chị ta phải chịu đựng những năm nay.
Những tiếng tru như quỷ đòi mạng này đã đánh nát chút lí trí cuối cùng của Triệu Vũ.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt, hắn dùng toàn bộ sức lực bóp chặt cổ Hạ Tình. Hạ Tình trợn trừng hai mắt, giãy dụa kịch liệt, chung quy không thể thoát ra, cuối cùng không còn nhúc đích nữa.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh trở lại.
…
Gặp Triệu Vũ ở phòng tạm giam lần cuối, hắn vừa khóc vừa hỏi tôi, “Dì, vì sao lần này dì không quan tâm đến con nữa?”
Tôi trả lời, “Tôi không dám.”
Tôi từng moi tim móc phổi mà lo lắng cho hắn, cuối cùng lại trở thành người nông dân bị rắn cắn.
Đời này, tôi lựa chọn người ngoài đứng .
Tất cả, đều là do mỗi người tự lựa chọn mà thôi.
Tôi không thẹn với lòng.
Sắp xếp tâm , khoác blouse trắng, đi vào phòng khám rộng rãi hoa lệ, tôi lại trở về với công việc của mình.
HOÀN
Bạn thấy sao?