Đời trước khi gặp gã đàn ông này, hắn khoa trương sốt sắng theo đuổi Hạ Tình khiến chị ta rất hưởng thụ, tôi vốn trời sinh cẩn thận, chỉ cảm thấy hắn không có ý tốt.
Tình của trung niên ít nhiều phải liên quan đến ích lợi, một gã đàn ông điều kiện tốt như , cho dù Hạ Tình cũng không thể thoải mái chấp nhận con trai chị ta như , ít nhất là tuyệt đối không dễ dàng.
Hành và biểu hiện của hắn, không phù hợp với bản tính của con người.
Khi ấy tôi lo lắng Hạ Tình bị lừa, cố ý mình có trai cảnh sát, lại hẹn hai người đó gặp mặt.
Tôi hỏi hắn là người ở đâu, công việc thế nào, thậm chí còn muốn xem căn cước công dân của hắn.
Gã đàn ông kia vốn chột dạ, nghe tôi xong liền vô cùng lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng trước khi bỏ chạy hắn còn mượn cớ nổi giận chỉ trích tôi không vừa mắt hắn, chân của hắn lại bị tôi coi là lừa đảo, cơn giận này hắn nuốt không trôi, sau đó cương quyết chia tay với Hạ Tình, bỏ của chạy lấy người.
Hạ Tình níu kéo hắn không , lại không liên hệ với hắn, liền quay sang mắng tôi lòng dạ rắn rết không muốn thấy chị ta sống tốt, mắng tôi có mắt như mù hoại chuyện cảm của chị ta.
Những giải thích, phân tích, bằng chứng tôi tìm , ta coi như không thấy.
Cho nên đời này, tôi lựa chọn khoanh tay đứng .
Cũng không phải tôi hoàn toàn mặc kệ. Trước đây tôi từng nhắc nhở chị ta phải cẩn thận, cũng mấy lần nhắn tin bảo chị ta quản tiền bạc cho tốt, đáng tiếc, lời hay không khuyên kẻ muốn chết.
Tôi cho rằng Hạ Tình tuy nhất thời sa sút sẽ tỉnh ngộ, nào ngờ chị ta lại đệ đơn kiện tôi ra tòa.
5
Hạ Tình tố cáo tôi độc chiếm tài sản cha mẹ để lại, chị ta cũng là người thừa kế hợp pháp, muốn tôi chia đôi căn nhà.
Đương nhiên chị ta không có tiền luật sư, đơn khởi tố lại viết lưu loát rõ ràng, rõ ràng không phải xuất phát từ một người chưa tốt nghiệp cấp Ba.
Xem ra là chị ta đã cùng đường nên quyết chó cùng rứt dậu, quả hồng mềm cẩn thận lựa chọn vẫn là tôi.
Trong phiên tòa, Hạ Tình ưỡn ngực thẳng lưng, tự tin tràn đầy. Triệu Vũ cúi đầu ngồi bên cạnh, không dám đối diện với tôi, xem ra đơn khởi tố là do hắn chính tay viết ra.
Hạ Tình tỏ ra nhu nhược, thanh âm cũng là yếu đuối oan khuất, “Thẩm phán, căn nhà đó là cha mẹ để lại, sau khi cha mẹ qua đời Hạ Hạ vẫn luôn độc chiếm. Tôi niệm dì ta nhỏ tuổi nên không so đo, hiện tại cảnh của tôi vô cùng khó khăn, cũng không còn cách nào.
Tôi đã hẹn gặp dì ta thương lượng vài lần, hi vọng chị em có thể hòa thuận chung sống, để tôi có thể một chỗ nương thân. Nhưng dì ta độc ác nhẫn tâm, không quan tâm đến nghĩa chị em, tôi cũng không biết sao, kính mong thẩm phán soi xét!”
Hạ Tình rất đáng thương, tiếc là vẫn không tôi mảy may.
Hạ Tình nốt lời cuối cùng, “Chúng tôi là chị em , theo pháp luật chúng tôi có quyền thừa kế ngang hàng, một nửa căn nhà này cũng là của tôi.”
Những lời này còn có chút pháp lý, có vẻ như đã học thuộc lòng.
Tôi chậm rãi từng từ một, “Căn nhà này là của tôi.”
Lúc này, Hạ Tình cũng không còn tâm tư diễn kịch nữa, thanh âm trở nên bén nhọn, “Rõ ràng nhà là của cha mẹ để lại, đừng hòng độc chiếm!”
Tôi đưa ra chứng nhận bất sản, “Tên trên sổ đỏ là của tôi.”
Hạ Tình lập tức bối rối, “Nhất định là nhân dịp cha mẹ già cả hồ đồ, lừa họ sang tên cho ! Chứng nhận này không có giá trị, thẩm phán, ngài mau bắt ta lại đi!”
Tôi hào hứng chị ta, “Chứng cứ đâu?”
Sắc mặt Hạ Tình lúc xanh lúc trắng, hổn hển , “Cha mẹ đều đã qua đời, tôi phải đi lâu tìm chứng cứ?!”
Tôi nhàn nhã gật đầu, “Vậy tức là không có chứng cứ, tôi có thể kiện chị tội vu khống.”
Hạ Tình không nổi tôi, lại quay sang tỏ vẻ tội nghiệp với thẩm phán, “Thẩm phán, xin ngài chủ cho tôi!”
Tôi cũng hướng về phía thẩm phán, thành khẩn , “Thẩm phán, căn nhà đó thật sự là của tôi, tôi có chứng cứ.”
Tôi lấy ra hợp đồng mua bán nhà, sao lưu chuyển khoản, hóa đơn và hồ sơ vay nợ đã chuẩn bị sẵn, nhất nhất trình lên.
Sau khi xem xét xong chứng cứ của tôi, thẩm phán gật đầu, “Chứng cứ có giá trị.”
Hạ Tình vừa nghe đến đây lập tức không nhịn nữa, hai mắt trợn trừng, “Thẩm phán, những chứng cứ đó đều là giả, ngài không thể tin tưởng ta!”
Chị ta nhất thời nóng não, muốn xông lên cướp chứng cứ lại, may mà có cảnh sát tòa án kịp thời ngăn cản.
Thẩm phán cau mặt, giận dữ trách mắng, “Nguyên cáo, còn có chứng cứ nào không? Nếu không, phiên tòa sẽ kết thúc tại đây!”
Lần này, Hạ Tình thật sự sợ hãi bật khóc, “Thẩm phán, đó thật sự là nhà của cha mẹ tôi, cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi!”
Tôi chân thành hỏi, “Tôi đã trả tiền mua nhà, mỗi tháng còn phải trả lãi ngân hàng, chẳng lẽ tôi còn phải chia sẻ cho người khác một nửa?”
Ra khỏi tòa án, Hạ Tình chạy tới trước mặt tôi cầu xin, “Hạ Hạ, dì cứu tôi, cứu Tiểu Vũ đi! Đám đòi nợ ngày ngày tới đập cửa nhà tôi, nếu không trả nợ, chúng tôi sẽ chết mất!”
Triệu Vũ đứng bên cạnh cũng yếu giọng, “Dì, họ nếu không trả tiền sẽ đến trường tìm cháu.”
Tôi rút tay ra khỏi tay Hạ Tình, tốt bụng khuyên giải, “Chị, em thật sự không giúp gì. Em khuyên chị nên sớm bán nhà trả nợ đi, cho dù không vì bản thân chị, chị cũng phải suy nghĩ cho thanh danh và tương lai của Tiểu Vũ chứ? Đúng rồi, căn nhà kia của chị, hẳn không có ai kiện cáo ra tòa để tranh giành đúng không?”
Nói xong, tôi bước đi không quay đầu lại.
Kịch đã kết thúc rồi, chẳng còn lí do gì để lưu luyến nữa.
Nhưng phán quyết của tòa án cũng không khiến Hạ Tình từ bỏ hi vọng.
Nửa tháng sau, tôi nhận điện thoại của đồng nghiệp, Hạ Tình đến bệnh viện khiếu nại tôi.
Chị ta đã tìm hiểu từ trước, chuẩn bị rất chu toàn, chọn đúng thời điểm giữa buổi đông bệnh nhân nhất, nhân viên bệnh viện bận rộn nhất, chạy thẳng đến phòng khám bệnh Nha khoa, hét kêu gào “Bác sĩ Hạ Hạ của Nha khoa không có y đức, nhân phẩm bại hoại, ép chết mẹ góa con côi! Đề nghị lãnh đạo bệnh viện nghiêm khắc xử lý!” khiến cho rất nhiều người vây lại hóng chuyện, bệnh viện trở nên hỗn loạn như cái chợ.
Khi điều dưỡng đi tới ngăn cản, chị ta không những không ngừng là còn lớn tiếng hơn nữa, thậm chí còn giằng co lôi kéo với điều dưỡng, huống đã loạn lại càng thêm loạn.
Cuối cùng là bảo vệ ra mặt dẫn Hạ Tình với phòng tiếp khách, lãnh đạo bệnh viện phải đích thân trấn an chị ta.
Gặp lãnh đạo bệnh viện, chị ta lập tức khóc lóc kể lể mắng tôi vô vô nghĩa táng tận lương tâm chiếm đoạt căn nhà của chị ta, khiến chị ta không có nhà để về. Chị ta cầu bệnh viện phải nghiêm túc trừng tôi, nếu không sẽ nhảy lầu ngay trong viện, để cho tất cả mọi người biết bệnh viện ép chết chị ta!
Không thể không , lần này Hạ Tình đã thật sự đả đến tôi. Có lẽ chiêu này chị ta học từ một bộ phim chủ đề y tế nào đó, dù sao trong bệnh viện của chúng tôi đã nhiều năm không xảy ra trò hề này.
Bất kỳ một bệnh viện nào cũng cực kỳ coi trọng vấn đề trị an, hơn nữa nếu là việc riêng của bác sĩ ảnh hưởng đến bệnh viện, nhất định lãnh đạo sẽ phê bình bác sĩ, cầu phải về nhà xử lý ổn thỏa mọi chuyện trước. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của bác sĩ.
Bạn thấy sao?