Hai vạn, Hạ Tình thật nhẹ nhàng, còn dùng sự báo đáp mờ mịt không biết có thật hay không để lừa gạt tôi.
Trong suy nghĩ của chị ta, chuyện này là đương nhiên, chị ta sẽ không thấy biết ơn tôi.
Hạ Tình là chị cả, cha mẹ tôi luôn chiều theo ý của chị ta, cho dù em như tôi cũng phải nhất nhất nghe theo.
Ở nhà dựa vào cha mẹ, kết hôn dựa vào chồng, bây giờ lại muốn dựa vào tôi.
Mấy năm nay chị ta đã quen lấy tiền của tôi, thậm chí còn coi là lẽ tất nhiên.
Nhưng đi cũng phải lại, thói quen này cũng do tôi mềm lòng mà tạo ra, gieo gió gặt bão mà thôi.
Có điều, từ nay về sau sẽ không như nữa.
“Chị, chị cũng biết sau khi em trưởng thành vẫn chưa có trai. Trước đây, vì Tiểu Vũ có thể yên tâm thi đại học nên em vẫn chăm sóc cho nó, không có thời gian nghĩ tới chuyện gia đình. Bây giờ thằng bé thi xong rồi, rốt cuộc em cũng có thể yên tâm mà lo lắng cho tương lai sau này. Hôm qua em đã đến trung tâm hẹn hò thẻ thành viên, phí là hai vạn. Đó chính là số tiền em tích cóp mấy năm nay, cộng thêm cả tiền lương vừa nhận mới đủ, bây giờ cũng là hai bàn tay trắng.”
Hạ Tình vừa nghe xong liền nóng nảy, chị ta cho rằng chuyện tôi đưa tiền coi như ván đã đóng thuyền, nào ngờ vịt đến nồi còn bay mất, vội vàng , “Trung tâm hẹn hò đều là lừa đảo! Dì còn không mau đi đòi tiền về đi?!”
“Chị, người ta là cơ sở lớn, sao có thể lừa gạt ? Hơn nữa khi em đưa tiền họ cũng đã , nếu rút lui sẽ không hoàn trả. Hơn nữa, em tìm trai để tính chuyện kết hôn sau này, đây không phải là điều chị luôn mong chờ sao?”
Hạ Tình luôn muốn tỏ ra giỏi giang hơn tôi, tiếc là lại chẳng điểm nào. Nhưng chị ta cũng dứt khoát không chịu thua, luôn tìm cớ trước sau để châm chọc tôi.
“Học giỏi thì có ý nghĩa gì, ai biết sao này có kiếm ra tiền hay không?”
“Có công việc đàng hoàng thì đã sao, không phải vẫn thui thủi một mình hả? Nói không chừng hàng đêm còn trốn trong chăn khóc thầm đấy!”
“Kiếm nhiều tiền cũng có bằng người ta đâu, ngần này rồi mà vẫn chồng con chưa có, để gì chứ!”
Tôi biết cuộc sống của chị ta không tốt, luôn đỏ mắt ghen tị với tôi, vì tôi cũng chỉ nhạt cho qua, trước nay bị hai câu cũng không so đo tính toán.
Hạ Tình đuối lí, vẫn chưa đánh mất hi vọng, kiên trì hỏi, “Vậy tiền tư vấn của Tiểu Vũ thì phải sao?”
“Tiền rể để lại đâu? Lúc trước chị tiền đó để dành chờ Tiểu Vũ lên đại học sẽ dùng, bây giờ không phải đã đến thời điểm rồi sao? Chị cũng biết đấy, mấy năm nay em không kiếm bao nhiêu, may mà chị suy nghĩ chu toàn, vẫn có thể giữ nguyên số tiền ấy.”
Hạ Tình nghẹn lời.
Một tháng sau, Hạ Tình mời họ hàng tới nhà ăn cơm, chúc mừng Triệu Vũ hoàn thành kì thi đại học.
Tôi vô cùng tò mò, không biết lần này Triệu Vũ nộp hồ sơ vào chuyên ngành nào.
Lần trước Hạ Tình không thực hiện ý đồ, nhất định lần này sẽ tìm cơ hội lột một tầng da của tôi.
Tôi thắc mắc, rốt cuộc lần này, hai mẹ con họ có mãn nguyện như ý hay không?
3
Trên bàn cơm, Hạ Tình đắc ý tuyên bố con trai chị ta đã đỗ vào Đại học Z, cả khuôn mặt đều là tự hào ngạo mạn.
Z thị là thành phố lớn, vừa nghe đã thấy là trường học tốt, mọi người liên tục hỏi hắn theo chuyên ngành gì.
“Học về công trình bằng gỗ, sau này sẽ về bất sản, tương lai nhất định có thể kiếm lớn! Có kết quả này cũng nhờ tôi vất vả tìm chuyên gia tư vấn cho thằng bé đấy, phí tư vấn lên tới hai vạn!”
Họ hàng nghe xong đều đều rào rào chúc mừng, khen Triệu Vũ tiền đồ sáng lạn, khen Hạ Tình đúng là hào phóng, vì con trai mà sẵn sàng xuất tay rộng rãi như , khen tới mức chị ta vui vẻ đến nở hoa.
Con trai giỏi giang hăng hái, Hạ Tình cũng thơm lây.
Có điều, không biết cơ sở tư vấn có với chị ta chi tiết của những vấn đề sau khi lên đại học hay không.
Đại học Z là trường tư, học phí mỗi năm hai vạn, lại là thành phố lớn nên giá cả đắt đỏ, phí sinh hoạt càng không phải là con số mà chúng tôi có thể thoải mái chi ra .
Nhưng cho dù họ có , với tính cách sĩ diện của chị ta, nhất định sẽ phồng má giả người mập, cứ nộp nguyện vọng trước rồi tính sau.
“Đều nhờ chị dạy dỗ tốt, Tiểu Vũ mới có tiền đồ rực rỡ. Nếu không phải do chị tinh mắt, thằng bé có thể đỗ vào trường đại học tốt như sao?” Tôi cũng nịnh theo vài câu, sau đó quay sang nhân vật chính của bữa cơm ngày hôm nay, “Tiểu Vũ, chúc mừng con! Rốt cuộc có thể rẽ mây đen trăng sáng!”
Thấy Tiểu Vũ trầm mặc một bên, dường như không hào hứng lắm, tôi có ý khen ngợi hắn.
“Dì, con nghe chuyên ngành này theo học rất vất vả, con có chút lo lắng.” Tiểu Vũ không yên lòng mở miệng, rõ ràng còn đang rất do dự.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Tình đã lập tức cao giọng, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đừng nghe người ta bừa, bọn họ chỉ đang ghen tị mà thôi! Bọn họ căn bản không muốn thấy con thành công tốt đẹp! Đây chính là chuyên ngành mà chuyên gia đã tư vấn cho con! Nhất định là tốt nhất! Hơn nữa, chịu chút khổ cực thì đã sao, miễn là có thể kiếm tiền! Con không thử nghĩ xem, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con đến ngần này, đã phải chịu bao nhiêu vất vả! Sau này con phải kiếm thật nhiều tiền hiếu kính với mẹ mới đúng!”
Hạ Tình hoàn toàn không quan tâm đến sở thích và cảm thụ của con trai, điều chị ta lo lắng chính là trường học có nổi tiếng hay không, có thể mang lại thể diện cho chị ta hay không, chuyên ngành đó sau này có kiếm nhiều tiền hay không, con trai sau này có thể báo đáp chị ta hay không!
Chờ chị ta xong, tôi mới từ tốn mở miệng, “Chuyên ngành này dì cũng không rõ ràng lắm, dì tin mẹ con sẽ không con. Chị ấy phí nhiều tinh lực như mới quyết định , nhất định sẽ không tệ! Tiểu Vũ, con phải nhớ kỹ công ơn của mẹ con.”
Hi vọng sau này khi cậu hối hận, vẫn còn có thể nhớ rõ chủ ý này là của ai đưa ra.
“Tiểu Vũ có tương lai tươi sáng, cũng coi như tôi không khiến cha nó thất vọng. Mẹ góa con côi chúng tôi, cuối cùng cũng đến ngày cam lai. Học phí trường đại học này tương đối cao, hơn hai vạn một năm, cho dù có vất vả hơn nữa, tôi cũng tuyệt không thể khiến Tiểu Vũ phải thua kém bè!”
Rốt cuộc màn chính cũng đến, tôi lập tức lấy lại tinh thần, thẳng lưng giương mắt chị ta.
Lấy điều kiện nhà Hạ Tình, chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết chị ta tuyệt đối không có khả năng đốt tiền như .
Họ hàng thân thích hai mặt nhau, có điều đây là chuyện nhà người ta, họ cũng chỉ oán thầm rồi lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị trước, bên trong đều là một hai nghìn, thể hiện sự chúc mừng đối với tân sinh viên.
Hạ Tình liếc qua một chút liền bĩu môi, rõ ràng rất bất mãn với số tiền này.
Chị ta sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này, lập tức quay sang tôi, “Hạ Hạ, Tiểu Vũ là cháu ruột của dì, dì cũng nên chăm sóc cho nó. Dì lương cao, lại chưa có gia đình, tiền kiếm cũng không biết nên tiêu vào đâu, đừng đãng phí! Như học phí của Tiểu Vũ sẽ do dì lo, phí sinh hoạt một tháng hai nghìn là , như cũng không uổng công Tiểu Vũ gọi dì một tiếng “Dì”!”
Rõ ràng muốn đòi tiền, chị ta lại đến đúng hợp lý, cao cao tại thượng như thể đang bố thí cho tôi.
Mọi người chung quanh nháy mắt im lặng, tôi cũng chậm rãi buông đũa, “Chị, chị đang sao? Chút tiền lương của em, sau khi trả tiền nhà, cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống. Em nuôi bản thân còn khó khăn, chị đánh giá em cao quá rồi đấy.”
Kiếp trước, tôi ngu ngốc nguyện thánh mẫu, chủ chi trả học phí cho Triệu Vũ, không những mỗi tháng còn gửi thêm cho hắn một ngàn. Ở thành phố nhỏ như chúng tôi, số tiền đó cũng coi như đủ dùng, chị vô cùng hài lòng. Triệu Vũ cũng không liên hệ với tôi, chỉ khi tôi gửi tiền đến mới nhắn hai chữ cảm ơn trống không nhạt nhẽo.
Hai mẹ con họ coi lòng tốt của tôi là lẽ đương nhiên, càng đừng đến chuyện nhớ ơn tôi.
Kiếp này, sao tôi có thể giẫm lên vết xe đổ nữa?
Bạn thấy sao?