Lòng Tốt Thà Quăng [...] – Chương 7

"Được thôi." Tôi giả vờ phối hợp.

Khi quay người rời đi, tiếng đắc ý của cả nhà chủ quán vẳng vào tai tôi.

Tôi nhếch mép, thầm nghĩ trò hay còn ở phía sau.

Về đến nhà, tôi nhận tin nhắn của Kỳ Kỳ.

Đoán là do Chu Lâm bày trò, tôi liền cho Kỳ Kỳ một cơ hội.

Kỳ Kỳ vốn là người gió chiều nào theo chiều nấy, hiện tại Chu Lâm đã bị công ty đuổi việc, còn trong mắt ta, tôi ít nhất vẫn là con của một chủ khách sạn.

Giúp Chu Lâm, có khả năng sẽ rước họa vào thân, giúp tôi, sau này ở khách sạn, biết đâu còn giảm giá.

Tôi mở điện thoại.

Kỳ Kỳ đã gửi tôi đoạn chat giữa ta và Chu Lâm.

Đoạn chat đã nêu rõ âm mưu của Chu Lâm và cả nhà chủ quán.

[Cảm ơn!]

Vừa gửi đi không lâu, Kỳ Kỳ đã trả lời ngay.

[Không có gì đâu, người chị em! ❤️❤️]

Tôi bật , rõ ràng mấy ngày trước còn coi tôi như cái gai trong mắt, giờ đã bắt đầu gọi tôi là chị em.

Đường đời gian nan, tôi thật muốn về quê!

Lúc này, tôi cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Không ngờ chỉ một tệ thôi mà lại ra nhiều chuyện như .

Phải cảm thán một câu, thứ sáng chói hơn kim cương là mặt trời, thứ phức tạp hơn cả mạng nhện chính là lòng người.

Môn xã hội học này, những gì học trên lớp vẫn còn quá nông cạn.

Trong cơn mơ màng, tôi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

8

Là điện thoại của Vương.

"Chú Vương ạ, có chuyện gì ?"

"Vẫn là nhà bán mì giò heo đó, giờ cuối tháng rồi, có nhắc đến chuyện tăng tiền nhà, phản ứng của họ dữ lắm, người ngoài không biết còn tưởng chúng ta đào mồ mả tổ tiên nhà họ, đòi gặp chủ nhà các kiểu, nếu cháu không muốn ra mặt thì sẽ trực tiếp ra mặt chuyện với họ, đứa nhóc như cháu vẫn quá là mềm lòng..."

Tôi lập tức : "Không cần đâu Vương, cháu sẽ gặp họ, chúng ta ăn chứ có phải từ thiện đâu, không trả nổi tiền thì đuổi đi là xong."

Chú Vương vui vẻ : "Cháu trưởng thành nhiều rồi đấy."

Nhoắng cái đã đến giờ hẹn, hai bên hẹn nhau ở một nhà hàng.

Tôi vừa bước vào phòng bao, liền thấy nụ trên mặt vợ chồng chủ quán vụt tắt.

"Cô đến đây gì?"

"Sao thế? Đã đủ năm mươi vạn rồi à?"

Tôi mặt không biểu cảm: "Năm mươi vạn à, chưa đủ đâu, tôi đến đây để chuyện tăng tiền nhà với hai người."

Trong nháy mắt, cặp lông mày của vợ chồng chủ quán nhíu lại, như thể không thể tin , miệng há hốc: "Sao lại là ?"

Tôi thổi tách trà đang bốc hơi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Sao lại không phải tôi? Nếu không thì hai người nghĩ ai tốt bụng đến mức không những không tăng tiền nhà cho hai người mà còn giảm tiền nhà cho hai người."

"Cô chắc chắn là đang hù dọa chúng tôi, nếu thực sự giàu có như thì sao lại không trả nổi một tệ, tôi thấy là không muốn đưa năm mươi vạn cho chúng tôi nên mới muốn lừa chúng tôi." Anh chủ bĩu môi, như đã thấu mọi chuyện.

Chị chủ gật đầu, khẩy: "Đúng , sĩ diện hão, tôi thấy cái khách sạn trong nhà cũng là giả, ngày thường đeo mấy cái túi hiệu trên người không biết là hàng chợ nào bán."

Ngay sau đó, chị ta đổi giọng: "Nói cho biết, hù dọa chúng tôi cũng vô dụng, giả đáng thương trước mặt chúng tôi cũng vô dụng, năm mươi vạn là năm mươi vạn, thiếu một xu, tôi sẽ khiến thân bại danh liệt!"

Tôi cũng không ngờ, đến lúc này rồi mà cả nhà này vẫn không chịu thay đổi, không những không có chút hối cải nào, mà còn muốn tạt nước bẩn vào tôi.

Đã muốn "chết", thì để các người "chết" một cách rõ ràng.

Tôi lấy ra hợp đồng nhà, trên đó có đóng dấu, cũng có chữ ký rõ ràng của chủ.

"Đã xem rõ chưa? Nếu hai người vẫn giữ thái độ vô lý như vừa rồi thì thôi đừng đến tiền nhà nữa."

Vợ chồng chủ quán rướn cổ xem rõ từng chữ trên hợp đồng, lúc này mới nhận ra người tốt bụng vẫn luôn giảm tiền nhà cho họ chính là tôi.

Vừa rồi còn vẻ khinh thường, lúc này đã không biết phải sao, trong mắt toàn là sự kinh ngạc và hối hận.

Vợ chồng chủ quán phản ứng nhanh, lúc này đã đổi sắc mặt, gần như nịnh nọt, dường như đã quên lời tàn nhẫn vừa rồi và những việc đã với tôi mấy ngày trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...