Chỉ cần thấy tên tôi, thấy mặt tôi, mọi người đều liên tưởng ngay đến quán mì Hồng Tinh, phần lớn chỉ là tò mò, chẳng có ai thật sự muốn tuyển dụng tôi cả.
Những chỗ còn lại thì chỉ : "Về nhà chờ tin, trúng tuyển sẽ thông báo sau."
Tôi biết, một khi nghe câu này thì gần như chắc chắn là — sẽ không có ai tuyển dụng.
Nếu không ở các công ty, tôi lại chuyển hướng sang các quán ăn nhỏ.
Không đâu xa, ít nhất tôi có thể giúp nấu nướng, trộn mì, chân phụ bếp chứ?
Nhưng quán nhỏ thì không cần nhiều người, quán lớn thì đã có đầy đủ nhân viên, thậm chí mì cũng ép bằng máy.
Huống chi danh tiếng của tôi "nổi tiếng" đến , chẳng có mấy quán nào dám nhận tôi.
Tôi cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng tôi cũng đến trước cửa hàng của mình bên cạnh bệnh viện của công ty khai thác mỏ. Chỉ liếc một cái, tôi đã sững người.
Cửa hàng vốn sạch sẽ bóng loáng không biết từ lúc nào đã bị ai đó xịt sơn đầy những dòng chữ "Doanh nghiệp vô đạo đức", "Tiền bẩn", "Mì hai giá". Trước cửa thì đầy rác rưởi bị ai đó ném vào.
Tôi tức đến mức suýt đau tim, lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát đến, tôi kể lại toàn bộ sự việc.
Họ xem qua camera giám sát quanh khu vực, tiếc là những kẻ ném rác hành vào ban đêm, máy quay thì đã cũ, lại không phải là camera có chức năng đêm, nên chẳng rõ gì.
Ngày này qua ngày khác, đến sáng hôm sau, trước cửa hàng nhà tôi lại bừa bộn một đống như , không ai biết ai , thậm chí cả thời gian họ cũng không ai rõ.
Cảnh sát thở dài.
"Nếu thực sự muốn báo án, chúng tôi chỉ có thể đưa về để đánh giá thêm. Nhưng vụ này nhỏ lắm, một là không có thiệt tài chính, hai là không ảnh hưởng đến người khác. Nói thật, cơ hội thắng không cao, trừ khi tự kiện."
Tôi hiểu ý ông ấy.
Kiện chuyện nhỏ thế này thì không đáng, quan trọng hơn là tôi cũng không biết kiện ai.
Cuối cùng, tôi ký vội cái tên rồi chuẩn bị rời đi.
Chưa đi vài bước thì có tiếng gọi từ sau lưng.
"Bác chủ ơi?"
Theo phản xạ, tôi quay lại.
Là bé lần trước mua mì.
Nếu không phải vì nó, ba người kia có lẽ đã đi rồi, sẽ không xảy ra chuyện quậy này, tôi không thể trách nó, không có nó thì cũng sẽ có người khác, chỉ có thể trách tôi việc không khéo, tôi và bố đã đánh giá quá cao lòng tốt của mọi người.
Cô bé mới 12 tuổi, đang ôm hộp cơm tôi.
"Chú ơi, sao không mở cửa? Cháu chờ mua mì, bố cháu thích ăn lắm..."
Nó còn nhỏ, không thường lên mạng, có lẽ không biết rằng giờ đây tiếng tăm của tôi trên mạng đã nát bét rồi.
Tôi đành kể lại cho nó đại khái sự việc.
Con bé sững người.
"Vậy có nghĩa là tại cháu mà cửa hàng phải đóng cửa sao? Cô y tá kể rằng đã mở tiệm nhiều năm rồi, họ cũng thường xuyên đến ăn ở tiệm nhà , mấy người bệnh nhân ở cùng tầng bọn cháu bao lâu nay đều nhờ có tiệm nhà mới tiết kiệm tiền ăn, sao họ có thể đối xử với như !"
Tôi lắc đầu:
"Không phải vì cháu, không liên quan gì đến cháu, là lỗi của ."
Con bé bức bảo vệ tôi, khiến tôi bất giác ngẩn người. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một dòng cảm ấm áp.
Có lẽ đây chính là phần thưởng khi việc tốt.
Được người ta nhớ đến như , cũng tốt chứ.
Tôi xoa đầu nó.
"Sau khi mọi chuyện qua đi, cũng không mở quán nữa, tiệm này rồi sẽ sang nhượng thôi. Mong gia đình cháu sớm khỏe lại, giữ gìn sức khỏe nhé."
"Chào ."
Cô bé cắn môi chào tạm biệt tôi, rồi quay lưng bước đi, có vẻ như mang theo một sự quyết tâm mạnh mẽ.
Thôi, tôi có thể trông đợi gì ở một bé chứ?
Tôi lắc đầu, trở về nhà.
13
Trong thời gian ở nhà thất nghiệp, tôi đã gọi không biết bao nhiêu cuộc cho người của Cục Quản lý Thị trường, người đã đến dán giấy niêm phong.
Câu trả lời nhận đều là bảo tôi chờ, chờ thêm nữa.
Cộng đồng mạng chia hai phe rõ rệt, một bên tôi có vấn đề, đáng bị , một bên thì tôi việc tốt, đáng khuyến khích. Còn có rất nhiều chủ đề tranh luận, cũng không ít blogger phân tích về sự việc này.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Tôi chỉ quan tâm rằng, chính quyền có thể sớm điều tra ra sự thật hay không. Dù tôi không mở quán nữa, cũng không thể mang theo cái tội danh này .
Bạn thấy sao?