Tôi hơi cúi người, nhẹ nhàng : "Chị không trả thiếu tiền đâu nhé, mì giò heo là mười lăm tệ."
Nói rồi tôi còn tìm lại lịch sử thanh toán, đưa ra lắc lắc trước mặt bé.
Dù sao thì ngày thường tôi cũng rất tốt với Ưu Ưu, tặng bé nào là dây buộc tóc, váy hoa đủ thứ.
Cô bé ở quán nhiều, không thể không biết mì giò heo là mười lăm tệ.
Tôi nghĩ, có lẽ người lớn chỉ với bé là tôi trả thiếu một tệ, còn những chuyện khác thì bé không biết, chỉ cần rõ ràng là .
Chị trả thiếu tiền mà, chị ơi, mì giò heo của chị là mười sáu tệ!"
Ưu Ưu vừa dứt lời, lòng tôi chùng xuống.
Ban đầu tôi còn tưởng Ưu Ưu không biết, hóa ra cả nhà này giấu tôi, chỉ để lừa tôi một tệ!
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy buồn nôn, tấm chân của mình trong mắt người ta, có lẽ chỉ thấy tôi vừa ngu vừa ngốc, rất dễ lừa.
Tôi đứng thẳng lưng, thẳng: "Rõ ràng là cùng một loại mì giò heo, tại sao tôi phải trả thêm một tệ? Ưu Ưu không hiểu thì có thể về hỏi bố mẹ mình."
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Một tệ đúng là không phải số tiền lớn tôi không muốn trả.
Tôi coi cả nhà họ là , thậm chí còn luôn ủng hộ để họ có thêm khách hàng họ lại coi tôi là đứa ngốc, ngay cả một tệ cũng muốn chiếm, thật nực .
Ai ngờ tôi vừa đi vài bước, Ưu Ưu đột nhiên khóc òa lên.
"Chị Tiểu Lý, nhà em ăn không dễ dàng, chị có thể trả lại một tệ cho em không!"
"Chị việc trong công ty lớn, lẽ nào lại trả thiếu nhà em một tệ sao?"
"Bố mẹ em ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn, kiếm tiền rất khó khăn, chị trả tiền lại cho bọn em đi."
Ồ, bắt đầu dùng đạo đức để trói buộc tôi rồi sao?
Ưu Ưu khóc càng lúc càng dữ dội, như thể tôi không trả thiếu một tệ, mà là thiếu một trăm triệu.
Đứa trẻ biết khóc sẽ cho kẹo ăn.
Lúc này, các đồng nghiệp đang hóng hớt không biết đầu đuôi câu chuyện, còn tưởng là tôi cố trả thiếu người ta một tệthật .
Họ ào ào lên tiếng bênh vực.
"Lý Thanh Viễn, ngày thường đeo túi xách hàng hiệu, mặc quần áo nhãn hiệu, không giống người thiếu tiền, sao lại khăng khăng giữ lấy một tệ của người ta không trả?"
Câu này khiến tôi nghẹn họng.
Những thứ này đều là đồ nhà tôi mua cho hồi còn đi học, từ khi tôi quyết tâm tự lập, tôi không xin nhà một xu nào nữa.
Ngày thường tôi thấy những món đồ hiệu này còn thấy an ủi, trong lòng còn đắc ý vì may mà hồi đi học mua nhiều, không ngờ giờ đây lại trở thành cái cớ để họ chỉ trích tôi.
Nhưng tôi cũng không phải dạng vừa.
"Những thứ này đều là nhà tôi mua cho, sao nhà không mua cho ?" Tôi cố ý sờ túi Chanel của mình, ta đầy khiêu khích.
Sắc mặt đồng nghiệp Kỳ Kỳ trông khó coi thấy rõ.
Đàn em của ta là Chu Lâm che miệng khẩy: "Tôi thấy tiền đều là từng đồng từng đồng tiết kiệm mà ra, ha ha ha."
Ý chế giễu lộ rõ trên mặt.
Kỳ Kỳ nghe xong cũng lớn.
Hai người này ngày thường vốn không ưa tôi, ngày nào cũng dán mắt vào tôi, không biết sau lưng đã bịa đặt về tôi thế nào.
Giờ đã xé rách mặt, tôi cũng không nhịn nữa.
"Chu Lâm, tiền của người khác có phải từng đồng từng đồng tiết kiệm mà ra thì tôi không biết, mà, khai khống lập hóa đơn, hóa đơn giả, kiếm của công ty chắc chắn không chỉ tám trăm nghìn đúng không?"
Mỗi lần Chu Lâm đi công tác, ngoài mặt báo cáo với công ty là chi phí lưu trú một đêm hai nghìn tệ thực tế ta chỉ ở khách sạn năm trăm tệ một đêm.
Ngủ một giấc kiếm một nghìn năm trăm tệ, đúng là một vụ ăn hời.
Cô ta nghe xong, mặt vừa đỏ bừng vì giờ tái mét.
"Sao biết… bậy, cái miệng chỉ biết vu khống người khác!"
Sao tôi biết ?
Cô ở khách sạn nhà tôi, tôi có thể không biết sao?
Kỳ Kỳ thấy hình không ổn, kéo Chu Lâm bỏ đi.
Lúc này, Ưu Ưu mới phản ứng lại mình còn phải tiếp tục đòi tiền, thế là nó khóc to hơn, nghe như xé ruột xé gan.
"Chị Tiểu Lý, chị trả tiền cho bọn em!"
Có lẽ vì tiếng quá lớn, thời gian kéo dài quá lâu, rất nhiều cửa sổ trên tầng lầu mở ra, vô số người thò đầu ra hóng, những người đi đường cũng quay lại .
Lúc này, chị Amy, giám đốc công ty, vừa đến cửa.
Chị ấy cau mày: "Chuyện gì ?"
Nói rồi còn chỉ tay vào đồng hồ trên cổ tay, ý nhắc tôi về thời gian.
Bạn thấy sao?