Lòng Tốt Thà Quăng [...] – Chương 19

Tôi ngớ người, theo phản xạ về tấm bảng "Nhà ăn Từ thiện", rồi nhớ ra bảng đã bị tháo xuống từ trước.

Không còn cách nào khác, tôi đành xin lỗi.

"Xin lỗi , là thế này, tiệm chúng tôi ngoài việc kinh doanh bình thường, chủ yếu phục vụ cho bệnh nhân ở bệnh viện gần đây. Nhiều người đã tiêu hết sạch tiền để chữa bệnh, đến bữa ăn cũng gặp khó khăn. Chúng tôi chỉ thu chút ít tượng trưng để họ có bữa ăn no."

"Không phải nhằm vào các , tất cả những người không phải là bệnh nhân, kể cả bác sĩ hay y tá, chúng tôi đều tính giá mười đồng."

"Hơn nữa, có thể hỏi thăm, giá mỳ ở đây so với các nơi xung quanh cũng thật sự không đắt..."

Tôi chưa hết câu, người đàn ông đã đập bàn đứng bật dậy.

"Anh thế thì có ý nghĩa gì? Anh việc tốt của , tôi cản sao? Tôi chỉ thấy việc ghi một giá mà tính một giá với chúng tôi là không công bằng! Tại sao chỉ vì có bệnh mà họ lại trả ít hơn chúng tôi? Họ cũng là người có hai mắt, một miệng như chúng ta thôi. Anh dùng tiền của chúng tôi để nuôi họ, có hợp lý không?"

"Với lại, nhà ăn từ thiện là từ thiện, có bằng chứng không? Có dán thông báo ra không? Không có gì mà cứ thế lừa bọn tôi à? Chúng tôi là khách du lịch chứ không phải đồ ngu!"

Lời của ta rất khó nghe, tôi thậm chí còn cảm thấy mạch máu trên trán mình căng lên.

Lúc này trong tiệm còn khá nhiều khách khác, một vài người bắt đầu lên tiếng bênh vực tôi.

"Anh , tiệm này thực sự là tiệm từ thiện mà, thấy không, không ít người mặc áo bệnh nhân đến ăn đấy, đây là việc tốt của chủ quán, đừng căng quá, đó đều là việc tốt cả."

"Đúng , mì giá mười đồng cũng không phải đắt, ở quê các có chỗ nào bán rẻ như không? Đi chơi thì vui vẻ lên, đừng chấp nhặt chuyện này..."

"Chủ quán có ý tốt, cũng nên rộng lượng bỏ qua đi."

4

Dù mọi người khuyên nhủ, người đàn ông áo đen càng trở nên bực bội hơn.

"Đừng có ngụy biện ở đây! Ở chỗ chúng tôi có thể không có mỳ giá mười đồng, cũng không có cái kiểu bảng giá hai mặt như ở đây! Ghi một giá mà tính một giá khác! Các người không phải là bọn bợm chủ quán về diễn trò chứ?!"

"Cho chúng tôi lời giải thích! Nếu không, từ giờ khách du lịch sẽ không bao giờ tới đây nữa! Nghe chỗ này là điểm du lịch mới nổi, đúng không? Đến lúc đó, nếu chỉ vì mà ảnh hưởng đến ngành du lịch của thành phố này, sẽ thế nào?!"

Tôi thở dài.

Anh ta không sai, nếu chuyện này vỡ lở và lan rộng ra, tôi thì chẳng sao, kinh tế của thành phố vừa có chút khởi sắc, cũng không thể vì một chuyện nhỏ của tôi mà khó khăn cho cả nơi này.

Đến nước này rồi, gặp phải chuyện thế này, tôi đành chấp nhận xui xẻo.

"Anh muốn thế nào?"

Ba người nhau, người đàn ông áo đen mở mã thanh toán.

"Hoàn tiền, chuyện này coi như xong."

Đây là cách giải quyết tốt nhất, cũng là cách đơn giản nhất.

Còn việc tôi có phải bồi thường hay không ư?

Dù sao thì bao nhiêu năm qua, chuyện bồi thường như tôi cũng gặp không ít lần rồi.

Tôi thở phào, đi về quầy thu ngân lấy điện thoại.

5

Khi tôi quay lại, ngoài chiếc điện thoại đang hiển thị mã thanh toán, trên bàn còn có thêm một chiếc điện thoại khác, mặt sau hướng lên.

Tôi vừa chuyển 30 đồng qua, người đàn ông áo đen lại mở miệng.

"Vậy là xong đúng không? Cửa tiệm của có bảng giá hai mặt, chúng tôi – khách du lịch – trả mười đồng, người bản địa thì trả năm đồng. Anh vừa hoàn tiền cho tôi, đó là cách giải quyết chuyện này sao, coi như xong à?"

Tôi cau mày.

"Không phải . Trước hết, giá này là dựa theo bảng giá mà tính, việc thu ít tiền hơn không phải vì là người bản địa hay du khách, mà là giữa người khỏe mạnh và bệnh nhân, những người bệnh nhân thật sự rất khó khăn, chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ. Tiệm của chúng tôi đã mở mấy chục năm, mọi người đều thấy rõ. Việc hoàn tiền cũng là cách giải quyết mà đã đề nghị, tôi đã theo, chuyện này coi như xong nhé?"

Người đàn ông miễn cưỡng gật đầu, kiểm tra số dư của mình, hừ lạnh rồi cùng bè rời đi.

Những người khác trong tiệm sau khi họ đi đều viên tôi, bảo đừng để bụng chuyện này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...