TIỆM MÌ HẢO TÂM
Tác giả: Manh Manh
Tôi mở một tiệm mỳ từ thiện tại địa phương, khách hàng bình thường thì giá 10 đồng, những người cần giúp đỡ chỉ phải trả 5 đồng. Thế , có một ngày, một đám blogger không rõ từ đâu kéo đến và bắt đầu chỉ trích tôi:
“Tiệm này rõ ràng là tiệm chặt chém, cố ý nhắm vào khách du lịch ngoài tỉnh chứ gì? Bán cho người khác thì 5 đồng, còn bán cho chúng tôi lại là 30 đồng?”
Chuyện nhanh chóng bị đẩy đi xa, không ít cư dân mạng không hiểu rõ hình đã bắt đầu công kích tôi dữ dội. Các cơ quan có liên quan cầu tôi tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại, tôi ngoan ngoãn nghe lời, đóng cửa tiệm.
Nhưng chẳng bao lâu sau khi tôi đóng cửa, mọi người lại kéo đến dưới video tôi đăng để xin tôi mở cửa trở lại.
Lần này, đến lượt tôi từ chối.
1
Hồi trẻ, bố tôi học mỳ, sau này ông đầu bếp lâu năm.
Nhờ công cho các nhà hàng lớn, ông tích góp một ít tiền và mở một quán mỳ gần bệnh viện của cục mỏ ở huyện chúng tôi, trở thành ông chủ.
Nhưng cái “ông chủ” này không phải là kiểu “ông chủ” nào mà giàu có hay thành đạt. Tiệm mỳ nhà tôi không chỉ không kiếm ra tiền, mà thậm chí còn liên tục bù lỗ.
Cứ như suốt ba mươi năm trời.
Gần tiệm nhà tôi có một bệnh viện, nó mở vào đầu những năm 90. Lúc đầu, chỉ là một phòng khám nhỏ với vài người việc, sau này nhờ sự hỗ trợ từ các chính sách mà phát triển thành một bệnh viện hạng II.
Dù điều kiện và cơ sở vật chất chưa hoàn thiện lắm, cũng giải quyết nhu cầu chữa bệnh của người dân xung quanh và các công nhân mỏ. Chỉ những trường hợp bệnh nặng mới phải chuyển đến bệnh viện lớn hơn.
Bố tôi suốt mấy chục năm luôn giúp đỡ những người cần. Khi giá cả leo thang, từ một bát mỳ 1 đồng ban đầu, giờ đã tăng lên thành 10 đồng.
Nhưng dù giá bình thường có là bao nhiêu, đối với những bệnh nhân và người nghèo cần giúp đỡ, chúng tôi luôn để giá thấp nhất, dù có phải tự bỏ tiền túi ra bù cũng không sợ hãi.
5 đồng là ăn ngon, 6 đồng là ăn no.
Giá cả như , đừng là ở thành phố lớn, mà ngay cả ở địa phương chúng tôi cũng khó có ai .
Hồi nhỏ tôi không hiểu, tôi nghĩ bố mình ngốc, thậm chí đã cãi nhau với ông vài lần vì chuyện này.
Nhưng bố tôi chỉ ngậm điếu thuốc, :
“Mấy đồng bạc lẻ này với nhà mình chẳng có ý nghĩa gì nhiều, không mình nghèo đi, cũng chẳng họ giàu thêm, đối với họ, nó có thể giúp bệnh nhân sống thêm một ngày nữa.”
“Con không biết đâu, mở quán gần bệnh viện, thấy nhiều người đối mặt với sinh tử rồi, tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân thôi.”
“Mấy chục năm nay, bố đã thấy bao nhiêu người lặn lội từ làng xa xôi đến đây, khi nhận tin dữ mà không có tiền chữa bệnh, họ chỉ biết lầm lũi quay về làng; thấy bao nhiêu bệnh nhân giai đoạn cuối chịu đựng đau đớn, chỉ để đến đây ăn một bữa cuối cùng. Những khuôn mặt đó, con sẽ không bao giờ nhớ họ trông như thế nào, sẽ nhớ giọng của họ, dáng vẻ của họ, và cả sự tự ti của họ.”
“Con à, mở tiệm không chỉ là để kiếm lời, đôi khi giàu có về tinh thần là đủ.”
Ông không học nhiều, mà ra những câu đầy triết lý như thế khiến tôi rất ngạc nhiên.
Nhưng bên cạnh sự ngạc nhiên, tôi vẫn nghĩ ông là một kẻ ngốc.
Vì mở quán này mà mẹ tôi cãi nhau với ông không ít lần, thậm chí có đến tám tháng trong một năm, bà bỏ về nhà ngoại sống.
Dưới sự đề nghị lặp đi lặp lại của mẹ tôi, những năm gần đây bố tôi mới chịu nhượng bộ, ấn định mức giá: 10 đồng một bát cho khách hàng bình thường, còn đối với những người cần giúp đỡ, chúng tôi vẫn giữ giá từ thiện, giảm một nửa.
Con người rồi cũng già đi, bố tôi sau ba mươi năm kéo mỳ, cuối cùng cũng không còn sức nữa.
Không phải việc nấu ăn quá vất vả, mà là ông đã lớn tuổi, chân tay yếu, không thể đứng lâu nữa.
Có lúc ông muốn đóng quán vì chuyện này, lại không nỡ, không nỡ rời xa những người cần giúp đỡ, không nỡ rời bỏ tiệm mỳ đã tạo nên danh tiếng tốt của mình.
Sau khi cân nhắc, tôi quyết định tiếp quản.
2
Thật ngại quá, hồi nhỏ tôi không thích học, sở thích lớn nhất của tôi là ngồi xem bố bếp.
Lâu dần, bố trở thành người thầy khai sáng về mỳ cho tôi.
Bạn thấy sao?