14
Năm năm trôi qua, công trường ngày xưa đã trở thành một khu dân cư mới. Kinh tế ở đó cũng phát triển, không còn là vùng ngoại ô hoang vắng nữa.
Tôi và chồng mở một nhà hàng lớn hơn, bây giờ tôi thực sự là "bà chủ". Con học ngành quản trị kinh doanh, rồi quyết định quay về nhà, "giám đốc tài chính". Thực chất công việc của con là tính lương, ghi sổ sách.
Tôi hỏi con , tại sao bè đều muốn thử sức ở các công ty lớn, còn con lại muốn về nhà.
"Trời, mẹ đâu có biết hình tuyển dụng hiện giờ, công ty tư nhân thì bóc lột người ta, đâu có như ở nhà thoải mái , muốn nghỉ là nghỉ, còn có tiền!"
Năm năm trước, ông chủ quán ăn bên cạnh đã dẹp tiệm cơm sau khi bị đám người vô ơn đó , sau đó đã trở thành đầu bếp số một của nhà hàng tôi rồi. Khi ông ấy đi mua rau về thì vội kéo tôi sang một bên:
"Cô có nhớ lão khốn quản lý ngày trước không? Lão vừa mới ra tù! Tôi gặp hắn ở cái tiệm massage gần công trường cũ, lúc đó lão đang đánh người! Tôi đứng đó xem một lúc, hóa ra là lão vừa ra tù liền đi đòi tiền vợ rồi vào tiệm massage, ai ngờ lại gặp con mình “kỹ thuật viên” ở đó, hai người đánh nhau luôn!"
Tôi sang con đang ngồi trên chiếc ghế tựa, may là chuyện năm năm trước không để lại dấu vết tâm lý gì cho con bé. Nhưng giờ công trưởng đã ra tù, không biết khi nào ông ta sẽ trả thù chúng tôi.
Mấy hôm nay tôi luôn cảm thấy bất an, cũng đã nhắc nhở con phải cảnh giác hơn. Mùa hè này, vì nhiều gia đình tổ chức tiệc tốt nghiệp, nhà hàng của chúng tôi gần như luôn đầy kín khách.
Người ra vào tấp nập, con cũng giúp đỡ ở quầy lễ tân. Một người đàn ông mặc đồ hơi cũ đi vào, tóc dài che kín mặt. Con tiến lên hỏi ông ta đến phòng nào, ông ta chỉ ngẩng đầu con một cái:
“Đúng thật, em đẹp hơn rất nhiều."
Tôi giật mình, nhận ra giọng đó là của quản lý, còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã rút ra một con dao mổ xương mảnh và dài, ông ta hét lên:
"Mày dám để con tao kỹ thuật viên à! Tao sẽ để con mày chết ngay bây giờ!"
Mọi người thấy ông ta rút dao ra thì đều vội vã chạy tán loạn, tôi thấy dao của công trưởng sắp đâm vào ngực con …
Con của tôi nhanh chóng chéo tay chắn lại tay cầm dao của ông ta, rồi xoay người và luồn qua dưới háng ông ta để thoát đi.
15
Chờ đến khi ông ta lại xoay người muốn đâm tiếp thì con tôi đã dùng một cước đá quét khiến ông ta quật ngã trên mặt đất, lại một cước giẫm lên cổ tay của ông ta cho đến khi đao trong tay của ông ta rơi xuống.
Mấy người bảo vệ nhanh chóng tiến lên đè lão súc vật này xuống. Không bao lâu, cảnh sát cũng tới.
Lão quản lý đã phát rồ: “Sao mày cứ muốn đối đầu với tao? Tao chỉ nghĩ chứ đã kịp cuong hiep con mày đâu? Tại sao mày dám để con tao điếm? Hả con đ/ĩ kia?”
Tôi lôi con mình ra sau lưng: “Kệ ông, dù ông tin hay không thì lúc đó tôi đã ngăn cản nó, là con ông không chịu nghe, đồ ngu, chính ông với bà vợ ông với nó không tin lời tôi!”
Màn kịch kéo dài suốt năm năm cuối cùng cũng chấm dứt, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Con tôi vẫn giữ bình tĩnh, không hề để lộ chút sợ hãi dù vừa bị tấn công.
Tôi nó và hỏi: “Con học mấy chiêu đó ở đâu ?”
Vừa , tôi vừa lại mấy tác mà con đã “biểu diễn” lúc nãy.
Con tôi vung nhẹ bím tóc dài, rồi thoải mái ngả người ra ghế: “Từ lúc bị bọn họ bắt cóc hồi năm ba, con đã đăng ký học lớp Muay Thái và cứ thế luyện tới giờ. Con đợi mãi để xem thử nếu lão dám đến tìm con lần nữa thì xem con có đánh lão nhừ tử không. Nói thật với mẹ là họ không chỉ mỗi con đâu. Hồi đó có nhiều công nhân nửa đêm leo tường vào trường để quấy rối các nữ, con đã muốn ra tay từ lâu rồi!”
Nhìn con tôi ra vẻ như thế, tôi chợt thấy nó có phong thái của một nữ hiệp, chẳng khác gì tôi ngày xưa!
Chỉ là, ngày xưa tôi đầy lòng nhân hậu, giúp đỡ mà không biết người, còn con thì thật sự chính nghĩa.
Con thấy tôi mình đăm đăm với ánh mắt đầy tự hào thì liếc tôi một cái: “Làm gì thế? Có phải thấy con giỏi quá không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì tháng này mẹ thưởng cho con thêm ít tiền mua đồ ăn vặt đi!”
Tôi cốc đầu nó, vẫn mỉm chiều theo ý con.
Sang trang để đọc triện mới nha~
Bạn thấy sao?