12
Quản lý và những người đó đã bị đưa lên xe cảnh sát trong lòng tôi như rơi vào một cái hố băng sâu. Tôi nghĩ họ chỉ là những kẻ thích chiếm chút lợi nhỏ, ai ngờ lại xấu xa đến , lũ đó nguy hiểm hơn tôi tưởng rất nhiều.
Sau khi xong biên bản tại đồn cảnh sát và về nhà thì đã rất muộn, con tôi đã khóc mệt đến mức ngủ quên. Tôi ngồi bên giường con cho đến tận nửa đêm.
Nếu quản lý và đám người đó ra tù sau năm năm nữa, liệu ông ta sẽ tiếp tục trả thù không? Tôi không dám nghĩ nhiều thêm nữa.
Kinh doanh của quán ăn nhỏ vẫn rất tốt, sáng nào tôi cũng đi chợ đầu mối từ lúc sáu giờ. Khi đi qua một gian hàng rau quả, bất ngờ có một kéo tay tôi lại:
"Cô là bà chủ bán cơm hộp, chính ba tôi bị bắt vào đồn cảnh sát đúng không?"
Nhìn trước mặt nhỏ tuổi hơn cả con tôi, tôi hơi có ấn tượng. Hình như ta là con của quản lý, trước đây ta sống ở nông thôn, có một lần đến công trường thăm ba và đã ăn cơm hộp do tôi .
"Chính ba cháu vi phạm pháp luật, không phải tôi ba cháu!" Tôi giật tay ta ra, không ngờ ta cũng bám dính không rời như ba mình:
"Chính ba tôi! Cô là bà chủ lòng dạ xấu xa, nếu không phải vì ngừng bán cơm hộp, ba tôi sao lại bắt cóc con ? Sao lại bị đưa vào đồn cảnh sát? Trước kia mỗi tháng ba tôi còn gửi về cho mẹ ba ngàn tệ! Nếu không phải vì ba tôi vào tù, tôi đâu phải bán rau ngoài thành phố!"
Theo tôi biết, quản lý công trường iếm hơn mười ngàn mỗi tháng, chỉ gửi về ba ngàn cho vợ con. Cô vừa vừa nằm lăn ra đất, lăn lộn như trẻ con:
"Cô thật sự quá ác với những người nghèo như chúng tôi! Cô không chịu buông tha cho chúng tôi, có phải muốn đẩy chúng tôi vào đường cùng không?"
Một số người đi đường không hiểu chuyện còn đứng ra bênh vực ta:
"Cô ta cũng đã là mẹ, sao lại đi bắt nạt một học sinh bán rau như ?"
"Đúng đấy, tôi ghét những kẻ giàu có, luôn lợi dụng quyền lực để ức hiếp người khác."
Tôi cố gắng nén giận, kéo đang nằm trên đất dậy: "Không phải cháu còn có mẹ cháu sao? Sao chỉ có mình cháu đến đây bán rau?"
"Tôi ở quê chăm sóc em trai, tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày còn phải báo cáo số tiền kiếm cho mẹ."
Mấy người đứng xem càng thêm đồng cảm: "Nhìn con bé kìa, thật là hiếu thảo, nếu con dâu tôi mà như nó thì tốt biết bao."
13
Trong đám đông, một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng bước ra:
"Nhìn thấy bé, tôi không thể không giúp đỡ! Cháu tìm cho mình một công việc khác đi, tôi đảm bảo sẽ nhẹ nhàng hơn công việc hiện tại, lại còn có nhiều tiền!"
Con người quản lý có vẻ lòng: "Được, cháu đồng ý!"
Dù ta không lý lẽ, tôi vẫn muốn giúp ta một tay:
"Cháu mới vào thành phố, nhiều thứ chưa rõ, cẩn thận kẻo bị người ta bán mà không biết đấy!"
"Cái này liệu có bán tôi không tôi không biết, ba tôi đã dặn, nhất định không tin lời ! Chính con đã dụ dỗ ba tôi khiến ba tôi bị đưa vào đồn cảnh sát!"
"Ba mẹ cháu thế sao?" Tới đây thì tôi cạn lời rồi.
"Còn thế nào nữa?" Cô liếc tôi, khoác tay người đàn ông trung niên rồi đi.
Tôi đứng theo bóng lưng của ta một lúc lâu, vẫn không gì. Chúng tôi, những người sống lâu năm ở đây đều biết rằng người đàn ông đó là kẻ môi giới, chuyên cung cấp "dịch vụ" cho công nhân ở gần công trường.
Cũng coi như là báo ứng thôi.
Tôi không muốn lo chuyện bao đồng nữa.
Một năm trôi qua, quán nhỏ của chúng tôi đã trở thành nhà hàng, càng ngày càng phát đạt. Chúng tôi cũng chuyển sang căn nhà lớn hơn, cuộc sống ngày càng khấm khá.
Cuối tuần con về nhà và kể cho tôi một câu chuyện:
"Ở gần trường con có một tiệm tóc, mấy nam trong lớp muốn đi cắt tóc, vào trong đó lại toàn thấy mấy mặc đồ hở hang, trang điểm đậm. Có người còn dẫn con vào phòng riêng, con tưởng là cắt tóc, ai ngờ ấy vừa vào đã bắt đầu cởi đồ khiến con sợ đến mức bò ra ngoài!"
"Vậy của con có kể ấy trông thế nào không?"
Con tôi nhai khoai tây chiên: "Hình như ấy da đen, mắt to, rất gầy, còn lại thì con không biết."
Đó chẳng phải là con của người quản lý sao.
Bạn thấy sao?