Ông chủ quán bên cạnh càng lúc càng , mặt đỏ rực vì uống rượu, rồi bảo: "Năm năm trước, tuy tôi không cho bán cơm hộp, khó dễ sau đó tôi cũng đã sửa đổi, tôi biết tốt bụng, nên tôi cũng thương xót cho họ mà. Bây giờ đến lượt mình bán, dù giá có tăng lên một chút vẫn rẻ hơn so với bình thường. Tôi nghĩ đã đi rồi, công nhân sẽ không có cơm nóng để ăn nữa nên tôi mới thương bọn họ, mở quán bán. Tôi thật là ngu ngốc."
Không chỉ mỗi ông, tôi cũng , tôi cũng từng ngu ngốc cho rằng bọn họ đáng thương như đấy.
Ai ngờ vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Quản lý lại dẫn theo vài công nhân đến, ai cũng biết quán ăn của tôi đã mở rồi, ông quản lý bắt đầu vui lớn tiếng:
“Chắc hẳn bà chủ kiếm khá nhiều từ bán cơm hộp. Bà chủ còn phải cảm ơn chúng tôi đấy, nếu không nhờ chúng tôi thì cũng không mở nổi quán ăn này đâu.”
Tôi đứng lên, bình tĩnh đáp: "Phải đấy, tôi còn phải cảm ơn các . Năm năm trời không những không kiếm tiền mà còn lỗ vốn chưa hết, đã còn không nhận điều tốt nào, không cảm ơn thì chớ còn bị quán."
Tôi họ tới nỗi aicung lúng túng, họ tiếp: "Hôm nay chúng tôi không đến đây để cãi nhau với mà là chính thức đến để xin lỗi."
Ông quản lý đặt một thùng rượu xuống đất, rồi : "Anh em vẫn muốn ăn cơm hộp 8 đồng của . Cô không biết đâu, có một người bán cơm hộp mới đến chỗ chúng tôi, bán mỗi món mặn và hai món rau mà giá tận mười hai đồng."
Một vài người khác phụ họa theo: "Đúng thế, đúng thế. Một người có vẻ ngoài đô con chín chắn, không ngờ lại ác độc không biết thương người như !"
Có vẻ như người quản lý đang tính chêm thêm vô mấy câu xấu ông chủ tiệm cơm mười hai đồng thì ông ta ngưng lại, nhận ra người bọn họ đang xấu ngồi ngay đối diện tôi, đã nghe hết những lời vớ vẩn bẩn thỉu của họ.
Lúc đó, ông chủ quán bên cạnh lợi dụng cơn say muốn trút cơn bực tức, tiến lên nắm lấy cổ áo người quản lý và : "Anh có biết không? Chiếc xe của tôi đã rửa ba lần còn chưa sạch hết mấy lời bẩn thỉu khốn nạn của mấy người!"
Ông chủ quán cao lớn với cơ thể đô con khiến mấy công nhân đang ngồi trên xe bắt đầu thấy sợ hãi.
Người quản lý bị nắm cổ áo đã tái mét mặt mày, ông ta lắp bắp : "Tôi thực sự không cố ý, lúc đó tôi không nhịn cơn tức, tôi xin lỗi mà.”
“Anh không phải chê cơm hộp mười hai đồng của tôi đắt sao? Nếu thế thì tôi không bán nữa!" Ông chủ quán bên cạnh gào lên.
Ông ấy một người công nhân khác lại nhớ ra và : "Anh đã đưa tiền giả cho tôi mà còn không chịu nhận!"
Ông chủ quán bên cạnh vừa gào vừa mặt đỏ tía tai, lườm họ như muốn giet họ. Anh công nhân đưa tiền giả thì lo lắng :
"Này ơi, tôi thực sự không biết đó là tiền giả. Bây giờ tôi trả lại tiền cơm cho ."
Người quản lý thoát khỏi ông chủ quán, ông ấy rồi lại tôi, sau đó ông ta cay cú : "Tôi đã mà, hóa ra hai người đã quen nhau từ trước, đang ở đây chơi chúng tôi!"
Họ mang thùng rượu về, còn với lời đe dọa: "Chúng tôi đã tốt bụng muốn cùng thảo luận, không chịu nghe thì đừng trách chúng tôi không để yên! Đến lúc đó, chính sẽ phải xin chúng tôi, muốn bán cơm giá rẻ cho chúng tôi!”
10
Lời đe dọa của mấy công nhân khi rời đi khiến tôi vẫn còn lo lắng. Họ sẽ trả thù tôi như thế nào đây? Cho đến cuối tuần này, khi con về nhà, nó :
"Mẹ, con cảm giác như có người đang theo dõi con trên đường về, con cảm thấy rất sợ hãi."
Tôi giật mình, tim như ngừng đập. Đúng rồi, trường của con nằm ở ngoại ô, lại gần công trường của họ.
Để phòng bất trắc, tôi đã mua một thiết bị định vị theo dõi trên mạng và dặn con luôn mang theo bên mình.
Tôi và bố nó đều không rời con nửa bước, luôn đi theo sát. Cuối tuần trôi qua, may mắn là không có chuyện gì xảy ra. Sau khi đưa con đến trường, tôi dặn con đừng ra khỏi cổng trường một mình, phải đi cùng bè.
Vào ngày thứ năm tuần này là sinh nhật của con , nó nhất quyết muốn mời bè đến nhà ăn ở quán ăn mới của gia đình. Tôi và chồng luôn chiều con nên đồng ý ngay, chỉ là thời gian hơi gấp, chúng nó ăn xong phải trở lại trường.
Bạn thấy sao?