Thay vì chờ Tào Cường báo cảnh sát, chi bằng bản thân chủ đi tìm kiếm sự giúp đỡ.
Có ghi âm lại có camera giám sát chứng, là Tào Cường muốn giở trò đồi bại với tôi không thành, tôi vì phòng vệ chính đáng thôi.
Dù sao cậu ta lúc ấy cũng đã thủ, tôi là phận nữ con yếu đuối, tất nhiên phải sợ hãi.
Các cảnh sát chuyện, cửa không đóng kín, tôi nghe loáng thoáng vài câu.
Đại khái là cậu nhỏ vốn đã yếu của Tào Cường giờ lại càng tệ hơn, cậu ta cũng chẳng trách ai.
Chuyện này sau khi lan truyền, Tào Cường liền trở thành thái giám.
Nhưng như vẫn không thể nào nguôi ngoai hận thù trong lòng tôi.
Bị loại người này vấy bẩn, đúng là sống không bằng chết.
Tôi muốn cậu ta cũng phải nếm trải nỗi đau này!
Tôi dùng nick ảo trà trộn vào một nhóm toàn những kẻ biến thái.
Nội dung bên trong thật sự không thể nổi.
Tôi kể câu chuyện này như một chuyện mới mẻ.
Bọn họ lại bàn tán về việc Tào Cường vẫn còn trinh.
Chẳng có gì bất ngờ xảy ra, à không, bất ngờ đã xảy ra.
Tào Cường bị mấy gã đàn ông "xử" rồi.
10.
Nghe chuyện trời này ngay trước khi lên giường, tôi tỉnh cả ngủ.
Kẻ địch của kẻ địch là .
Bọn họ chỉ cần giả vờ ghét tôi, hùa theo quan điểm của Tào Cường là nhanh chóng cậu ta tin tưởng.
Thậm chí cậu ta còn dễ dàng kết với những người lạ hoắc lôi kéo cậu ta trên mạng.
Chắc hẳn là bọn họ hận tôi đến mức không thể nhịn nữa, nóng lòng tìm cách hãm tôi.
Đáng tiếc thay.
Gieo gió gặt bão.
Câu này quả thật không sai chút nào.
Tào Cường suy sụp đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Cậu ta định nhảy lầu, ầm ĩ cả lên.
Giáo viên, học sinh, cả cảnh sát cũng đến.
Giọng Tào Cường the thé “Tang Phi, tôi muốn thú nhận với mọi người, tất cả là do tôi thành ra thế này, phải lấy tôi!”
Cố vấn học tập cũng nhanh chóng liên lạc với bố mẹ cậu ta.
Vì đều là người địa phương nên họ đến rất nhanh.
“Sao tao lại sinh ra đứa con bất hiếu như mày chứ! Đúng là thứ nghiệp chướng!”
Bố Tào Cường tức giận tát liên tiếp vào mặt mình.
“Ai là Tang Phi, ai là Tang Phi?
Cứu con trai tôi với, tôi chỉ có mỗi đứa con trai này thôi!”
Mẹ Tào Cường quỳ sụp xuống đất, đùi kêu khóc.
Sau khi Tào Cường chỉ vào tôi trong đám đông, bà liền dập đầu về phía tôi.
“Cô , ơn thương xót, cứu con trai tôi đi! Nhà chúng tôi có tiền, chỉ cần đồng ý, ngay lập tức sẽ cho mười vạn tệ.
Được không?”
Rất nhiều người nghe thấy liền bật .
“Tôi còn tưởng là một trăm vạn chứ! Thiếu mất một số 0 rồi à?”
“Lấy một người đàn ông bất tài như thế, lại còn cực đoan đến mức này, trừ phi kia bị điên mới đồng ý.”
“Đúng ! Cả nhà này đúng là kỳ quặc, quả nhiên là “mẹ nào con nấy” mà!”
Bà ta mặc kệ những lời bàn tán xung quanh, cứ một mực dập đầu.
“Nếu không đồng ý ở bên con trai tôi, thì chính là kẻ người!”
Bà ta vừa dứt lời, ngay cả cảnh sát cũng không nhịn nữa.
“Bác , bác lo lắng cho tính mạng con trai mình là lẽ thường , người còn chưa cứu , bác đừng có bức chết thêm một mạng người nữa.”
“Mạng người nào cũng đáng quý, mạng của trẻ này cũng là mạng, sao bác lại có thể ép buộc người ta phải ở bên con trai mình chứ?”
Một thầy giáo đứng bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ.
“Vậy phải sao, mau cứu con trai tôi xuống đi!”
Bà ta vẫn khóc lóc thảm thiết.
Tôi đứng im lặng, mặt không cảm , lạnh lùng : “Chỉ với câu kia của bác, cháu có gì cũng vô ích. Nếu cháu mở miệng khuyên nhủ, e là cả nhà bác sẽ đổ hết lên đầu cháu.”
“Rồi con trai bác sẽ cứ dăm bữa nửa tháng lại dọa tự tử, ép cháu đến nhà bác trâu ngựa sao?”
“Hay đây là chiêu trò lừa bán phụ nữ kiểu mới?”
Tôi vừa dứt lời, rất nhiều người xung quanh liền hưởng ứng.
“Đúng đấy! Cứu người là quan trọng, xem ra nhà này định ăn vạ người ta rồi!”
“Thằng cha kia là biết không muốn chết, chắc chắn chẳng dám nhảy đâu.”
“Sao không chọn tòa nhà cao hơn chút đi, bị bệnh sợ độ cao tái phát à?”
Danh tiếng mãi xếp sau mạng sống, tôi không phải người cao thượng, cũng chẳng để mình bị ràng buộc bởi đạo đức.
Hôm nay tôi rời đi là điều dĩ nhiên rồi.
Cô hóng hớt là người biết tin nhanh nhất, nghe Tào Cường lại loạn thêm một tiếng nữa, cuối cùng đói quá chịu không nổi đành bỏ cuộc.
Mọi người nghe chuyện này đều khinh thường ra mặt.
Chu Nhất Tuần cũng sợ hết hồn: "Phi Phi, may mà cậu không đồng ý, cậu thật sáng suốt.”
"Phó Hàn Mặc đi thi đấu ở tỉnh khác, tớ với cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy bảo tối nay sẽ bay về tìm cậu ngay trong đêm.”
"Chị em mình đúng là gặp chân ái rồi!"
Hơn một nghìn cây số, ấy phải bay về ngay trong đêm sao?
Bạn thấy sao?