Lòng Tốt Đặt Sai [...] – Chương 5

Tôi ậm ừ: “Đương nhiên nhớ rồi. Cậu đừng tôi nhé. Tôi có viết cho cậu một mẩu giấy, định kết với cậu mà cậu không đồng ý.”

Phó Hàn Mặc ngẩn ra: “Khi nào?”

“Kẹp trong tài liệu hùng biện.”

Nhắc lại chuyện cũ, tôi vẫn hơi lúng túng.

“Tôi muốn với cậu, bình thường chúng ta cũng chẳng gặp nhau, không ngờ cậu lại nhận ra tôi.”

Tôi vừa lấy hết can đảm, định xin kết lần nữa thì...

Phó Hàn Mặc chủ đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi nhập số.

“Tài liệu bị tôi ướt, hôm đó trời mưa, chẳng thấy gì cả.

Tôi phải nhờ người hỏi thăm mãi mới biết cậu là ai.”

“Chủ đề hôm đó là ‘Bạn có tin vào sét đánh không?’. Là phe phản đối, đương nhiên tôi không tin. Nhưng khi cậu phát biểu, lời nào cũng như ngọc, ánh sáng chiếu rọi trên người cậu... Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy dường như mình tin thật rồi.”

“Cho nên tôi không thể phản bác cậu.”

Phó Hàn Mặc chậm rãi từng chữ một.

Tai đỏ bừng, vì vừa vận mạnh xong nên vẫn còn thở dốc.

Tôi lại không thể nào bình tĩnh .

Anh ấy đang tỏ sao?

Anh ấy thích tôi ư?

Quá nhiều câu hỏi xoay quanh trong lòng, cuối cùng, tôi quyết định nhập số điện thoại và đồng ý lời mời ăn tối của .

Tôi tin tưởng duyên phận sẽ cho chúng tôi gặp lại nhau.

Cũng tin vào luật nhân quả.

Tào Cường vì đánh thầy giáo mà bị ghi lỗi lớn, lại còn nổi tiếng khắp trường nữa chứ.

hóng hớt sau khi nhận tin mới nhất từ tôi, rất nhanh đã lan truyền ra ngoài.

Thậm chí còn lan ra cả tỉnh.

Cường nào đó của chuyên ngành nào đó ở trường nào đó muốn đương đến phát điên rồi.

Đấy là tiêu đề.

Khi tôi thấy file PDF dài năm mươi trang, không nhịn phải thốt lên, "Đúng là đỉnh của chóp!”

Tào Cường vì ép tôi mà tham gia chạy ba nghìn mét, cuối cùng lại đánh trọng tài các kiểu, từ đầu đến cuối đều là trò hề của một mình cậu ta.

Thậm chí còn có học cũ của cậu ta lên tiếng vạch mặt.

Nói cậu ta chuyển trường là do quấy rối nữ, nhà người ta có quyền có thế, dùng thủ đoạn cứng rắn ép cậu ta chuyển đi.

Rồi mới chuyển đến trường chúng tôi.

Chuyện này khiến các học sôi máu.

Đồng loạt lập một bản kiến nghị với hàng chục nghìn chữ ký để đuổi cậu ta đi.

Khi Chu Nhất Tuần cho tôi xem bình luận này, tôi suýt thì lăn bò.

Đã có trai thật sự là Phó Hàn Mặc rồi, tôi không cần nhờ họ giúp nữa.

Chúng tôi rất kín tiếng, hầu như chẳng mấy ai biết chuyện này.

Mãi đến khi đám cùng phòng Phó Hàn Mặc đợi chúng tôi tan học, chuẩn bị tối nay liên hoan hai phòng với nhau.

Trùng hợp thay, lại đúng lúc bắt gặp Tào Cường lên cơn.

“Tang Phi, tôi đã nhiều như , vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?”

Câu này vừa thốt ra, mọi người xôn xao bàn tán.

“Vì , tôi trốn học, cãi lời giáo viên, viết kiểm điểm, bị kỷ luật nặng, mọi điều xấu gì tôi cũng đều đã , mà bây giờ vẫn không chịu thừa nhận là mình tôi sao?”

Khuôn mặt Chu Nhất Tuần đầy vẻ kinh ngạc đến nghẹt thở tôi, tôi cũng chỉ biết ngán ngẩm đảo mắt.

Vì cậu ta đã thích tự biên tự diễn như , thì cứ diễn cho đã đi.

“Tôi thấy người ta hắt nước bẩn thì nhiều rồi, chứ chưa thấy ai như cậu, nhà cậu mà cháy ở đây, tôi có ở tỉnh bên cạnh, việc đổ cho tôi phóng hỏa cũng không phải không có khả năng xảy ra nhỉ!”

Vừa dứt lời, mấy học bên cạnh đều bật thành tiếng.

“Tào Cường, ai mà chẳng biết cậu là đồ biến thái, muốn đương đến thế cơ à?”

“Ai mà chẳng thích người ưu tú, lớp trưởng Tang tốt như , cậu đừng có tơ tưởng đến người ta nữa.”

“Đúng đấy, đúng là mất mặt đàn ông!”

8.

Tào Cường nước mắt nước mũi tèm lem, thậm chí còn quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

Hành này khiến mọi người xung quanh im bặt.

“Chẳng lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì sao?”

“Không biết nữa! Xem tiếp đi!”

……

Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc khóe miệng Tào Cường nhếch lên khi cậu ta cúi đầu.

Sau đó cậu ta ngẩng lên, lại diễn tiếp màn kịch nam chính si đáng thương.

Hừ! Trong tiểu thuyết cậu ta cùng lắm chỉ đáng tên nam phụ đáng ghét.

“Phi Phi, thích em lâu như , em cũng thích lâu như , tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”

“Em luôn luôn ý đến , quan tâm đến , người khác đều không như , chỉ có em quan tâm có đi học không, có viết bản kiểm điểm không.”

“Em dám em thật sự không một chút nào sao!”

Tôi lo lắng về phía Phó Hàn Mặc.

Sợ hiểu lầm.

Nhưng vẻ mặt , tôi chẳng đoán gì cả.

Chu Nhất Tuần nhanh miệng :

“Ai thèm ý đến cậu ta chứ, Tang Phi là lớp trưởng, cậu ta không đến lớp theo kỷ luật phải bị ghi tên, cậu ta viết bản kiểm điểm cũng là do giáo viên chủ nhiệm cầu. Người khác đều không muốn chuyện với cậu ta, đẩy hết việc lên đầu Tang Phi thôi.”

“Cô ấy thật sự xui xẻo lắm mới bị cậu ta để ý đấy.”

Tào Cường vừa quỳ vừa bò tới, định tóm lấy tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...