Lòng Tốt Đặt Sai [...] – Chương 4

Chu Nhất Tuần cũng hùa theo:

“Đúng đấy Tào Cường, người ngợm như que củi thế kia, còn đòi vô địch chạy việt dã, đừng lớp mình mất mặt không?”

“Lớp mình không có cậu cũng chẳng sao, cùng lắm là không có ai thi chạy, còn hơn là cậu bỏ cuộc giữa chừng!”

Hiện tại, những ai có ấn tượng với cậu ta trong lớp đều là cảm giác chán ghét.

Mọi người thi nhau vào, chẳng ai sợ chuyện bé xé ra to.

Bị mỉa mai nhiều quá, Tào Cường thật sự đăng ký.

“Tôi không thèm chấp các người.”

“Tang Phi, nếu tôi giành quán quân, phải tôi đấy.”

Mắt tôi suýt nữa thì rơi xuống đất.

Thật sự khinh người.

“Ai đánh cược với cậu chứ? Bao nhiêu người đang kìa, cậu còn bày đặt ăn vạ.”

Tôi nào giống cậu ta , khích tướng với tôi chả có tác dụng gì.

“Sao thế, Tang Phi, cậu sợ rồi à? Không dám cược nữa hả?”

Tào Cường chằm chằm tôi.

Như thể đang một đĩa thịt sống, cứ như tôi sớm muộn gì cũng thuộc về cậu ta.

Khiến tôi nổi hết da gà, sởn gai ốc.

“Tào Cường, cậu đang tự tìm đường lui đấy à! Không đăng ký thì tránh ra, đừng chắn đường người khác.”

“Đi đi đi!”

Chu Nhất Tuần cầm sách xua đuổi cậu ta với vẻ mặt ghét bỏ.

Mọi người ồ lên, Tào Cường lại đỏ mặt tía tai.

Lòng tự trọng chết tiệt của đàn ông trỗi dậy.

Tào Cường thề: “Chỉ ba nghìn mét thôi, nếu tôi là quán quân, tất cả các cậu đều phải nghe lời tôi!”

5.

Không ít nam sinh đồng ý với cậu ta, bởi vì hầu hết mọi người đều nghĩ cậu ta đang khoác lác.

Tào Cường trông chưa đến năm mươi ký, gầy như que củi, sao có thể giành chức vô địch chạy đường dài?

Có người lấy cậu ta ra cá cược, thì cũng có người lắm tiền đặt cược cậu ta thắng.

Điều này càng khiến lòng tự ái của Tào Cường sục sôi.

Cứ như thể đến ngày hội thể thao, cậu ta trở thành quán quân là chuyện hiển nhiên .

Tôi mỉm không gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hội thao tổ chức sớm khiến học sinh ai nấy đều náo nức.

Điều này đồng nghĩa với việc mấy ngày tới sẽ nghỉ học.

Tôi không mấy quan tâm đến các trận đấu khác, đến lượt đăng ký thi chạy cự ly dài, tôi thấy cả lớp đã tụ tập đông đủ.

Không chỉ , rất nhiều người nghe tin cũng đến xem náo nhiệt.

Mọi người đều đang chờ đợi sự xuất hiện của gã trai đã tuyên bố sẽ giành chức vô địch.

Năm phút cuối cùng, Tào Cường vẫn biệt tăm.

Những người đặt cược vào cậu ta đã bắt đầu cuống cuồng gọi điện.

“Mẹ kiếp! Thằng này định lừa đảo à!”

“Đồ hèn, đến cũng không dám đến!”

Mãi tới phút chót, cậu ta mới ung dung bước vào.

Thật ra, tôi chỉ ý đến Phó Hàn Mặc, người cũng tham gia cuộc thi.

Tôi đã từng tỏ với ấy, ấy không đáp lại.

Vốn dĩ cũng chẳng có gì, tôi cũng hiếm khi cờ gặp ấy.

Có câu nào đó đại loại là: Những cuộc gặp gỡ cờ mà nghĩ, có thể đều là sự tiếp cận đầy toan tính của tôi.

Nhưng khi ấy đứng trước mặt, ánh mắt tôi cứ vô thức dõi theo từng bước chân.

Sau tiếng súng của trọng tài, các nam sinh bắt đầu chạy về phía trước.

Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác Phó Hàn Mặc sẽ giành quán quân.

Anh ấy đứng đó, cứ như tỏa ra hào quang của nhân vật chính .

Lần trước thi hùng biện với ấy, tôi cũng chỉ thắng với tỉ số suýt soát.

Nhiều người ấy là dân khối Tự nhiên, nếu học khối Xã hội, chưa chắc đã thua tôi.

Chuyện của Chu Nhất Tuần lại Tào Cường đúng giờ mang đến.

Tào Cường lúc đầu chạy như bay, về sau lại hết hơi, bị người ta vượt mặt lúc nào không hay, cứ thế cắm đầu chạy như điên trên đường đua.

Ai cậu ta cũng như kẻ ngốc.

Sau khi dây đỏ kéo lên, Phó Hàn Mặc lao qua vạch đích.

Tào Cường cũng chạy theo ngay sau đó, Chu Nhất Tuần ra hiệu với tôi:

“Cậu ta còn ba vòng nữa!”

Cả đám đều ngầm từ chối nhận cậu ta là người lớp mình.

Không biết ai đó hét lên một tiếng, Tào Cường bắt đầu đôi co với trọng tài.

Tôi vừa định xem cậu ta có bị ăn đòn không thì tầm đã bị che khuất.

“Tang Phỉ, đưa chai nước cho tôi.”

Là Phó Hàn Mặc.

Anh thở hổn hển, hơi thở phả vào mặt tôi.

Tim tôi đập thình thịch, vội vàng lấy chai nước đưa cho .

“Lớp cậu không có nước à?”

Vừa dứt lời, Chu Nhất Tuần bên cạnh suýt cho tôi một cú tát trời giáng.

“Ôi chao! Người ta rõ ràng là muốn tìm cậu xin nước đó, ai lại thiếu nước uống cơ chứ!”

“Tang Phỉ, cậu mau đi nghỉ ngơi với chàng đẹp trai nhà người ta này đi!”

Tôi cùng Phó Hàn Mặc bị Chu Nhất Tuần đẩy đi.

Khóe mắt tôi vẫn liếc Tào Cường.

Thấy cậu ta ra tay với thầy giáo, sau đó bị mấy thầy thể dục khống chế, tôi mới yên tâm mỉm .

Lúc hoàn hồn, tôi lại phát hiện Phó Hàn Mặc vẫn luôn mình.

“Tang Phi, tôi biết tên cậu, cũng biết cậu học lớp nào. Cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta từng thì đấu với nhau trong cuộc thi hùng biện, tôi thua cậu.”

Nam thần nhớ đến tôi, còn nhắc lại chuyện cũ, đúng là hạnh phúc biết bao.

Nhưng mà...

Anh ấy hình như không thích tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...