Tôi đáp lời cùng phòng rồi cùng họ đến nhà ăn ăn cơm.
Hôm sau, tôi không đưa vở ghi chép cho Tào Cường như kiếp trước nữa, mà cậu ta lại chủ đợi tôi sau giờ học.
“Lớp trưởng, hôm qua giúp tôi là muốn xin số liên lạc của tôi phải không?”
“Muốn thì thẳng, cần gì phải diễn trò trước mặt bao nhiêu người, cố gắng tạo hình tượng tốt đẹp trước mặt tôi chứ? Người như , tôi gặp nhiều rồi.”
Giọng điệu vẫn ngứa đòn như .
Nghe mà phát ói.
Tôi mỉa mai: “Cậu liên lụy cả lớp như thế mà còn vênh váo à? Tôi thân là lớp trưởng, phải gánh vác trách nhiệm của mình, cậu đã đến lớp chúng tôi rồi thì đừng có mất mặt chúng tôi.”
“Bất kể trước đây cậu học trường nào, đã vào lớp này thì mong cậu tôn trọng giáo viên và cả học nữa.”
Tôi chuyện còn tính là khách sáo so với Chu Nhất Tuần, cùng phòng của tôi.
Vì ấy vừa mở miệng đã hỏi thăm cả tổ tông mười tám đời nhà người ta rồi.
“Bạn học Tào, không biết còn tưởng cậu là hotboy giáng trần của trường Đại học Cảng Thành đấy, coi chúng tôi là người chưa trải sự đời chắc?”
“Trong trường một trăm nam sinh thì ít nhất một nửa là soái ca, nhất là những người theo đuổi Tang Phi, xếp hàng từ đây đến cổng trường cũng , tôi bôi ba lớp kem nền cũng không dày bằng da mặt cậu đâu!”
Cô ấy vừa dứt lời, bỗng có một đàn em đi ngang qua chào tôi.
“Chị Tang, buổi liên hoan câu lạc bộ cuối tuần, chị có đến không?”
“Em rất mong chị đến đó, hẹn gặp cuối tuần nhé!”
Tôi mỉm thân thiện, đàn em đỏ mặt chạy mất.
Khác với cậu đàn em, mặt Tào Cường đỏ lên vì chính lời của cậu ta.
“Không biết xấu hổ!”
Cậu ta quăng lại câu đó rồi chạy biến.
Mấy đứa cùng phòng tôi đều bực bội, không hiểu sao lại có một tên học ngớ ngẩn như thế.
Luôn có những “nhà ngoại giao” đại tài với tốc độ tên lửa các trường học, ví dụ như bà tám “loa phát thanh” kia, mà tôi cờ quen biết.
Thấy Tào Cường bỏ đi, liền chạy lại hỏi: “Tang Phi, chuyện gì thế, kể tớ nghe với!”
Kiếp trước, chuyện tôi giả người của họ cũng là nhờ này truyền ra, mục đích là để Tào Cường từ bỏ ý định.
Không ngờ lại phản ngược tác dụng, khiến cậu ta nổi điên.
Giờ thì tôi phải nắm bắt thời cơ và tận dụng tốt mối quan hệ này.
Tôi nhún vai với : “Cậu nam sinh mới chuyển đến lớp mình, tên Tào Cường, vừa vào lớp đã đòi xin số liên lạc của tớ, tớ không cho thì cậu ta mắng tớ.”
Cô cùng phòng liền thêm mắm dặm muối.
“Còn hơn thế nữa cơ! Tớ thấy cậu ta cứ thấy xinh là đòi quen, trông như biến thái .”
“Đúng đấy! Cái ánh mắt đó của cậu ta trông ghê lắm, không cho WeChat thì mắng người khác không biết xấu hổ, đúng kiểu “không ăn nho nho chua” mà.”
…
Cô kia gật đầu lia lịa, mắt tròn xoe.
Tôi biết, sự đã thành rồi.
3.
Quả nhiên, mới tối hôm đó tin đồn đã nhanh chóng lan ra.
Nói lớp chúng tôi có một tên biến thái mới chuyển đến, nhắc nhở các nữ trong trường cẩn thận, đề phòng bị hắn theo dõi.
Vì tôi đã dặn giữ bí mật chuyện của mình, nên rất có đạo đức nghề nghiệp, chỉ có một nữ sinh vì từ chối cậu ta mà bị mắng té tát.
Thấy năng lực của , tôi tin tương lai những tài khoản marketing showbiz nhất định đều tóm gọn trong lòng bàn tay ấy!
Nhóm lớp xôn xao bàn tán, suy đi tính lại, mọi người đều biết là ai.
Tôi cũng nhận lời mời kết của Tào Cường.
Xin lỗi nhé, coi như không thấy.
Hai ngày liền cậu ta không đến lớp, tôi đã báo cáo hình với giáo chủ nhiệm.
"Tang Phi, tin tưởng năng lực quản lý lớp của em, em luôn rất tốt, giúp rất nhiều việc. Chuyện của cậu mới này sẽ liên lạc với phụ huynh, em đừng lo.”
“Đều là thanh thiếu niên rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Cậu ta không đến lớp không thì liên quan gì đến em."
Lời giáo chủ nhiệm khiến tôi như nuốt một viên thuốc an thần.
Đến tiết thầy Từ khó tính mà Tào Cường vắng mặt, tôi cũng trả lời lặp lại y lời chủ nhiệm.
Thầy Từ có giận đến mấy cũng đành chịu, cuối cùng chỉ buông một câu: "Học sinh như không đến cũng chẳng sao, tôi cũng chẳng muốn dạy!"
Đến khi Tào Cường quay lại, không ngờ cậu ta chọn đi tìm tôi trước.
Phòng chúng tôi thường dậy sớm để đi học tiết tám giờ, nên lúc đến lớp thường chưa có ai.
Vậy mà Tào Cường lại lệ đứng ở ngoài cửa lớp.
Thấy tôi vào, cậu ta cũng lẽo đẽo theo sau.
“Lớp trưởng, ra ngoài chuyện riêng chút?”
Khóe miệng cậu ta nhếch lên, đầy vẻ tự tin thái quá.
Tôi bật : “Bạn học Tào, cậu đừng có tưởng bở nhé. Cứ tưởng một tay đút túi quần, suốt ngày mặc áo hoodie đen trùm mũ là ngầu, là khối người mê mệt chắc?”
“Cậu đứng ở góc lớp như thế, thật, nếu không phải cậu bước vào lớp thì tôi còn tưởng cậu là...”
Tôi cố bỏ dở câu , rồi lại giả vờ uyển chuyển: “Bạn học Tào, tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để cả, dù sao cũng không thân thiết gì.”
Bạn thấy sao?