Lòng Tốt Đặt Sai [...] – Chương 1

Học sinh mới chuyển đến cả người trông có vẻ u ám, thực chất lại là một kẻ vô cùng biến thái.

Thân là lớp trưởng, tôi sợ cậu ta không theo kịp tiến độ giảng dạy của giáo viên nên đã cho mượn vở ghi của mình.

Ai ngờ cậu ta lại kiêu ngạo tuyên bố: “Muốn dùng cái này để thu hút sự ý của tôi hả? Đồ con tâm cơ.”

Vì danh dự của lớp, tôi khuyên cậu ta tham gia hội thể thao, không ngờ cậu ta lại sờ cằm, vẻ mặt phán xét: “Cô muốn xem phong độ oai hùng của tôi trên sân vận đến thế sao? Vậy tôi sẽ đại phát từ bi mà thỏa mãn một lần.”

Nhận ra có điều gì đó không đúng, tôi vội vàng giải thích rằng mình không có ý gì khác, thậm chí vì để cậu ta không hiểu lầm, tôi còn ngày ngày đi cùng họ, giả vờ người .

Nhưng không ngờ cậu ta lại phát điên, bắt cóc và sỉ nhục tôi: “Đồ đàn bà đê tiện, câu dẫn tôi xong lại muốn dùng người đàn ông khác để khiến tôi ghen tức? Được, tôi sẽ cho toại nguyện.”

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về cái ngày tên học sinh u ám kia mới chuyển đến lớp.

1.

Ngay từ ngày đầu tiên đến lớp, Tào Cường đã thu hút sự ý của tất cả mọi người.

Bởi vì cậu ta ngủ từ tiết đầu tiên đến tận trưa tan học, mãi khi giáo điểm danh trước lúc ra về thì mới tỉnh dậy.

Cô giáo này nổi tiếng khó tính, lập tức mắng tôi một trận, tôi là lớp trưởng thì phải có trách nhiệm thúc đẩy lực học tập của cùng lớp, chứ không phải thấy học ngủ mà ngơ như không liên quan đến mình.

Tôi rất muốn giải thích rằng cậu ta chỉ mới đến sáng nay, tôi hoàn toàn chưa quen biết gì.

Nhưng giáo chẳng cho tôi cơ hội giải thích, tôi đành phải nhận lỗi và chủ liên lạc với Tào Cường để cho cậu ta mượn vở chép bài.

“Bạn học, tiết sau thầy Từ sẽ kiểm tra vở ghi, cậu chép bổ sung đi!”

Ánh mắt Tào Cường từ quyển vở chuyển sang tôi, rồi khinh thường hừ lạnh.

“Muốn dùng cái này để hấp dẫn sự ý của tôi à, đồ con tâm cơ.”

Tôi cạn lời, không ngờ sẽ có một ngày vì danh dự của lớp mà bản thân buộc phải tiếp với học này và bị cậu ta hoàn toàn lờ đi biểu cảm, khăng khăng cho rằng tôi thầm mến mình.

Tôi cứ nghĩ cậu ta chỉ đơn giản là đầu óc có vấn đề, tránh mặt là , nào ngờ cậu ta lại là một kẻ điên, không e dè vi phạm pháp luật, bắt cóc rồi sỉ nhục tôi.

Trong miệng Tào Cường, tôi chỉ vô liếc cậu ta thôi cũng trở thành lén lút cậu ta, mọi việc tôi đều là vì muốn cậu ta mình.

Không chịu nổi sự nhục nhã, tôi đập đầu vào tường tự sát.

Nụ ác độc đầy thù hận của Tào Cường trùng khớp với khuôn mặt vừa tỉnh ngủ đang nằm gục trên bàn của cậu ta.

Giọng thầy Từ vang lên: “Kỷ luật của lớp các em từ bao giờ lại lỏng lẻo như ! Buổi sáng buồn ngủ thầy có thể hiểu, em học sinh này, em ngủ từ đầu đến cuối tiết, có coi thầy ra gì không!”

“Lớp trưởng đâu!”

Tai tôi ù đi, theo phản xạ đứng bật dậy.

“Tang Phi, em là lớp trưởng thì phải nhắc nhở các chứ, học hành kiểu này à? Trong lớp có camera giám sát đấy!”

“Thầy tự hỏi, thầy dạy dỗ các em tận tâm như , các em chỉ cần lắng nghe một chút thôi mà khó lắm sao?”

Mọi người cúi đầu im lặng.

Phải biết thầy Từ nổi tiếng nóng tính, chẳng ai dám cãi lại.

Nhiều học sinh đồn rằng thầy đang trong giai đoạn tiền mãn kinh nên ngày càng cáu kỉnh.

Bạn cùng phòng kéo tay áo tôi, ánh mắt ra hiệu tôi nên nhẫn nhịn.

Nhưng khi thấy tên con trai mặc hoodie đen phía trước quay lại mình, tôi lập tức lên tiếng.

“Thầy ơi, đây là mới chuyển đến hôm nay, có thể cậu ấy chưa quen với cách dạy của thầy, chúng em đều hiểu rõ và đang chăm chỉ ghi chép ạ.”

Tôi giơ vở ra, mấy đứa cùng phòng vừa ngạc nhiên vì tôi dám cãi lại thầy vừa đồng loạt giơ vở theo, những người khác cũng tương tự.

Điều ngạc nhiên hơn là thầy Từ lại xin lỗi chúng tôi.

Thầy thầy rất vui và dặn dò Tào Cường nhanh chóng hòa nhập với lớp rồi rời đi.

Thầy vừa đi, cả lớp thở phào nhẹ nhõm.

“Lớp trưởng gan quá, ánh mắt thầy chúng ta đã khiến mình chẳng dám ho he, sợ vạ lây.”

“Hahaha, chị Tang là lớp trưởng đỉnh nhất khóa này rồi, có chị ấy lo liệu thì yên tâm hơn hẳn!”

“Tên mới đến là ai thế? Mẹ nó, tao bị mắng lây, mất suất đùi gà ở nhà ăn rồi.”

“Chuẩn luôn.”

Mọi người túm năm tụm bảy lại, ai nấy đều cằn nhằn về học mới.

Còn ánh mắt giữa đám đông kia, tôi cũng thẳng lại.

Kiếp trước tôi luôn trốn tránh đủ kiểu, vẫn không thoát khỏi kết cục bi thảm.

Nếu trốn tránh vô dụng, thì cứ trực tiếp đối mặt, bảo vệ an toàn của bản thân là trên hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...