Chương 11: Tôi là rể của em ấy
Sau khi tiễn ông lão đi.
Giang Thi Kỳ mới quay người Diệp Thu, hàm răng khẽ cắn lên bờ môi đỏ mọng, do dự nửa ngày, hơi xấu hổ : “Cái kia…khụ khụ, cảm ơn vừa nãy đi đứng ra giúp tôi!”
“Đều là người một nhà, nên thôi!”
Diệp Thu khoát tay, nhạt .
“Ai là người một nhà với a, tôi vẫn chưa chấp nhận đâu!”
Giang Thi Kỳ liếc Diệp Thu một cái, tức giận .
“Chuyện sớm muộn thôi!”
Diệp Thu mỉm .
“Xì, muốn tôi chấp nhận là rể ư?
Kiếp sau đi!”
Giang Thi Kỳ bĩu môi, kiêu ngạo .
Thế , mặc dù ngoài miệng .
Nhưng bởi vì chuyện vừa nãy, ấn tượng của về Diệp Thu đã thay đổi một ít.
Ít nhất thì không còn ghét như lần đầu gặp mặt nữa.
Đây là một loại thay đổi một cách vô tri vô giác, hoặc là ngay cả bản thân Giang Thi Kỳ cũng không nhận ra.
Tiếp sau đó,
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại một lát.
Bởi vì bản thân đã hết tiền, không khó Diệp Thu nữa.
Chẳng bao lâu, Giang Thi Kỳ đã không muốn đi dạo nữa, gọi Diệp Thu rồi tính về nhà.
Nhưng mà.
Ngay khi hai người sắp đi tới cửa thang máy.
“Thi Kỳ?”
Bất chợt, một giọng nam từ tính vang lên phía sau hai người.
Giang Thi Kỳ sửng sốt, xoay người ra sau.
Chỉ thấy một nam sinh cao to đẹp trai đang bước nhanh tới chỗ này.
Thấy .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thi Kỳ cũng hơi mỉm .
Bởi vì nam sinh đẹp trai này, quen.
Chính là ngồi cùng bàn với , Dương Hạo.
Người này là một phú nhị đại, nhà bất sản, rất là giàu.
Thêm nữa là cậu rất đẹp trai, chuyện cũng khá dí dỏm, ở trường cậu cực kỳ các nữ chào đón.
Nhưng mà, từ trước tới nay Dương Hạo chưa từng đồng ý với bất kỳ lời tỏ của nữ nào.
Bởi vì cậu vẫn luôn theo đuổi Giang Thi Kỳ.
Đối với cậu, Giang Thi Kỳ cũng không phản cảm, chỉ cảm thấy quan hệ của hai người không đến mức đó, vẫn luôn coi Dương Hạo là bè.
“Dương Hạo?
Sao cậu lại ở đây?”
Giang Thi Kỳ Dương Hạo, mỉm hỏi.
“Rảnh rỗi không có việc gì , mình tới đi dạo.”
Dương Hạo mỉm , đang định hỏi tại sao Giang Thi Kỳ cũng ở đây.
Nhưng đúng lúc này.
Ánh mắt lại thấy Diệp Thu xách túi lớn túi nhỏ bên cạnh Giang Thi Kỳ.
Sắc mặt Dương Hạo nháy mắt trở nên khó coi.
Hiển nhiên, cậu đã coi Diệp Thu trở thành trai của Giang Thi Kỳ rồi.
Dương Hạo hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, chỉ vào Diệp Thu bên cạnh, Giang Thi Kỳ hỏi: “Thi Kỳ, đây không phải là trai cậu đấy chứ?”
Giang Thi Kỳ nháy mắt đỏ mặt, trợn mắt Dương Hạo, tức giận : “Dương Hạo, cậu bừa gì , ấy không phải!”
Nghe thấy .
Dương Hạo lập tức thở dài nhẹ nhõm, sau đó hỏi thử: “Thế ấy là?”
“Tôi là rể em ấy!”
Diệp Thu thản nhiên .
“Nói bậy, ai nhận rể?”
Giang Thi Kỳ trừng mắt Diệp Thu.
“Điều là sự thật, và chị em đã lĩnh giấy kết hôn rồi, bọn sự bảo vệ của pháp luật!”
Diệp Thu nhún vai, thản nhiên .
“Như thế tôi cũng không chấp nhận, hừ!”
Giang Thi Kỳ hừ lạnh .
Nói xong.
Giang Thi Kỳ quay đầu về phía Dương Hạo, ngược lại: “Dương Hạo, cậu mặc kệ ta, chúng ta chuyện của chúng ta đi!”
“Ừ, !”
Dương Hạo gật đầu.
Nếu đã biết đây không phải là trai của Giang Thi Kỳ, thế thì cậu cũng yên tâm rồi.
“Thi Kỳ, bây giờ cậu tính đi đâu chưa?”
Dương Hạo Giang Thi Kỳ hỏi.
“Tớ vẫn chưa biết, cảm thấy đi dạo phố hơi chán, chuẩn bị về nhà!”
Giang Thi Kỳ cong cong cái miệng nhỏ nhắn, .
“Đi dạo phố khá là chán, mình xung không muốn đi dạo nữa. Hay thế này đi, đợi lát nữa mình hẹn Vương Triết, Lưu Tuệ, chúng ta đi KTV chơi, thế nào?”
Dương Hạo thử hỏi.
“KTV?”
Giang Thi Kỳ nhíu mày.
“Đúng a, thiên hậu hoàng thành KTV là KTV tốt nhất Giang Bắc, ba mình có hội viên ở đó, có thể đặt một phòng lớn, cậu có hứng thú không?
Dù sao về nhà rảnh rỗi cũng không có gì !”
Dương Hạo tiếp tục dụ dỗ.
Giang Thi Kỳ suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, đồng ý : “Được, mình không chơi quá muộn, nếu không chị mình biết chắc chắn sẽ tức giận!”
Dương Hạo thấy Giang Thi Kỳ đã đồng ý, cậu cũng kích lắm, vội vàng vỗ ngực bảo đảm : “Không vấn đề gì, cậu yên tâm đi, đợi đến giờ, mình sẽ đích thân đưa cậu về nhà!”
“Bây bây giờ chúng ta xuất phát luôn à?
Đi thế nào a?”
Giang Thi Kỳ nghi hoặc .
“Đi xe của mình, để ngay ở hầm gửi xe của trung tâm thương mại!”
Dương Hạo móc ra một chiếc chìa khóa của chiếc Cayenne Porsche, quơ quơ trước mặt Giang Thi Kỳ và Diệp Thu khoe khoang.
“Được!”
Giang Thi Kỳ gật đầu, sau đó quay đầu Diệp Thu : “Anh về nhà đi, tôi đi chơi với !”
“Không , chị em đã rồi, bảo tôi đi cùng em một tấc không dời!”
Diệp Thu lắc đầu.
“Đi cùng tôi gì?
Tôi lại chẳng gặp nguy hiểm gì, mau về nhà đi!”
Giang Thi Kỳ liếc Diệp Thu một cái.
Cô mới không cần Diệp Thu đi cùng, nếu để các học khác biết , thế thì xấu hổ chết mất.
“Anh không đi cũng , chuyện này phải báo cáo với chị em!”
Nói xong.
Diệp Thu lại lấy chiếc di của mình ra, chuẩn bị gọi cho Lâm Thanh Nhã.
Thấy .
Sắc mặt Giang Thi Kỳ chợt thay đổi.
Nếu để chị mình biết chuyện, thì chắc chắn là mình không đi nữa.
Nghĩ tới đây.
Giang Thi Kỳ vội vàng ngăn Diệp Thu lại, khuôn mặt bất đắc dĩ : “Được , tôi để đi cùng chưa. Nhưng mà, đến đó rồi, không có sự cho phép của tôi, thì không lung tung. Tốt nhất là không gì!”
“Được!”
Diệp Thu thản nhiên .
Thấy .
Giang Thi Kỳ bất lực lắc đầu, quay sang Dương Hạo: “Chúng ta đi thôi!”
Dương Hạo gật đầu.
Sau đó ba cùng nhau đi tới bãi đỗ xe.
Đi tới bãi đỗ xe.
Cách một đoạn, đã thấy chiếc Cayenne Porsche màu lam đang đỗ ở đó.
Dương Hạo chỉ vào chiếc Cayenne Porche, quay đầu Giang Thi Kỳ, vẻ mặt đắc ý : “Này, kia là xe của mình đó, thế nào, cũng đúng không?
Sinh nhật vừa qua, ba mình mới mua cho mình!”
“Ừ, đấy!”
Giang Thi Kỳ mỉm .
Có sự khích lệ của Giang Thi Kỳ.
Dương Hạo rất vui, ấn chìa khóa xe một cái, liền muốn dẫn Giang Thi Kỳ và Diệp Thu đi qua.
Thế , đúng lúc này.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
Ngay sau đó.
Từ đằng sau một chiếc xe Van đậu gần đó, bốn người đàn ông bất ngờ lao ra.
Bọn họ ác độc, trực tiếp xông đến trước mặt ba người, ngăn cản đường đi của ba người.
Cảnh này.
Làm cho khuôn mặt Dương Hạo và Giang Thi Kỳ biến sắc.
Mà ngay lúc này, đằng sau chiếc xe Van lại có một bóng người đi ra.
Sau khi Giang Thi Kỳ rõ bóng người đó,
Cả người giật mình.
Bạn thấy sao?