Lòng Tham Không Đáy – Chương 2

Trợ lý Giám đốc?

 

Tôi không nhịn thành tiếng, thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình mới vội vàng che miệng lại, “Không có gì, con tự dưng nghĩ tới một chuyện buồn thôi.”

 

Cha tôi trả lời, “Công ty có quy định của công ty, nếu con muốn Trợ lý Giám đốc, đầu tiên phải nộp hồ sơ lý lịch, nếu phù hợp cầu bộ phận Nhân sự sẽ cân nhắc.”

 

Lâm Mộc cực kỳ tự tin đáp, “Vậy ạ? Vậy ngày mai con sẽ nộp hồ sơ.” Sau đó hắn tôi, đầy vẻ hâm mộ, “Vẫn là Thất Thất mệnh tốt, không cần gì cũng có thể trở thành đại tiểu thư.”

 

Tôi lười tranh cãi với hắn, trả lời qua loa, “Đúng đúng, là tôi mệnh tốt.”

 

Tôi vốn tưởng Lâm Mộc chỉ thôi, không ngờ hắn lại thực sự đến công ty nộp hồ sơ lý lịch.

 

Khi cha gọi điện thoại cho tôi, ngữ khí của ông cũng là… khó lên lời, “Thất Thất, Tiểu Lâm này đúng là…” Ông suy nghĩ một chút mới nghẹn ra một câu, “Tự tin hơn người.”

 

Mẹ tôi cũng biết chuyện này, bà thở dài, “Mẹ cũng thấy tính cách của Tiểu Lâm có chút khó … Aiz, dù sao điều kiện của hắn không tốt, chúng ta vẫn nên bao dung nhiều hơn.”

 

Tôi biết mẹ vốn thiện lương mềm lòng, hơn nữa đây còn là sinh viên mà tôi và mẹ hỗ trợ, nên những điều khó chịu Lâm Mộc cho tôi, tôi vẫn chỉ giữ ở trong lòng.

 

3

 

Nhưng, phản ứng của Lâm Mộc với việc hồ sơ bị từ chối dường như rất lớn.

 

Hôm ấy, hắn xanh mặt chạy tới tìm mẹ tôi, “Dì ơi, có phải có ý kiến với con không?”

 

Mẹ tôi kinh ngạc hỏi lại, “Sao có thể?” Thấy sắc mặt hắn không tốt, bà hỏi thêm, “Có chuyện gì ? Lâm Mộc, kể cho dì nghe.”

 

Lâm Mộc hít sâu một hơi mới thành câu, “Mấy hôm trước không phải con nộp hồ sơ vào công ty của sao? Hôm nay HR của công ty đã gửi mail cho con.” Nói đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Họ không chỉ từ chối hồ sơ của cháu, còn về nhớ mua gương, đừng gửi giấy rác đến công ty!”

 

Mẹ tôi “À” một tiếng, “Lâm Mộc, con đừng hiểu lầm, có lẽ hồ sơ của con không đạt cầu của công ty nên mới bị từ chối.”

 

Sắc mặt Lâm Mộc vặn vẹo, “Sao có thể?! Con chính là cao tài sinh! Hơn nữa con còn quen , sao HR dám nhục con như thế ?!”

 

Mẹ tôi an ủi hắn, “Không phải hôm ấy con đã công tư phân minh sao, HR cũng không biết quan hệ của con với .” Bà nghĩ nghĩ một chút, tiếp, “Thế này đi, con đưa sơ yếu lý lịch cho Thất Thất xem thử. Nếu thật sự là HR kia qua loa tắc trách, thì Thất Thất sẽ trực tiếp chuyển hồ sơ lên ban Giám đốc giúp con.”

 

Lúc này sắc mặt của Lâm Mộc mới dịu xuống.

 

Thấy tôi hớn hở ngồi một bên, mẹ tôi gọi, “Thất Thất, lại đây xem giúp Tiểu Lâm.”

 

Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, có chút chờ mong.

 

Tôi thật sự muốn xem Lâm Mộc này là cao tài sinh bậc nào, bởi vì mấy năm nay công ty của cha tôi đã phát triển trở thành doanh nghiệp hàng đầu thành phố C, cho dù là phạm vi trong nước cũng rất có danh tiếng, ngay cả hồ sơ của tôi nộp vào cũng không dám tự tin như .

 

Lâm Mộc vừa kiêu ngạo nâng cằm vừa đưa hồ sơ cho tôi.

 

Tôi vừa cột đầu tiên đã suýt thành tiếng. Học viện Thương nghiệp XXX? Đây không phải chính là một trong ba trường xú danh vang xa của tỉnh sao?

 

“Cậu thành tích thi đại học của mình rất tốt, nên đăng ký vào trường này?”

 

Hắn nghe liền trả lời đầy kiêu ngạo, “Sao? Tôi đi đại học bốn trăm năm mươi điểm, nằm trong top mười toàn trường, như còn không phải là thành tích rất tốt sao?”

 

Mẹ tôi cũng bị hắn chọc , “Lâm Mộc, con không so sánh thế . Tiêu chuẩn của Trợ lý Giám đốc trong công ty con tối thiểu là Thạc sĩ đại học 985, con dùng đơn nhập học của Học viện Thương nghiệp XXX tới xin việc, khó trách HR sẽ lời khó nghe.”

 

Lâm Mộc lập tức biến sắc, “Tiêu chuẩn cao như sao?”

 

Không biết hắn nghĩ đến điều gì, lại ngồi xuống gần tôi, cố ý chuyển đề tài sang hướng tôi, “Nhất định Thất Thất không giống như , cho dù bằng cấp thế nào, HR đều sẽ vui vẻ nhận ấy.”

 

Ha hả, thật hợp lý, có điều bằng cấp của tôi cũng không thấp chút nào nha.

 

Tôi nhíu mày, “Đại học của tôi đứng top ba toàn cầu, tôi tốt nghiệp với điểm số cao nhất khóa, cũng đã hoàn thành chương trình Thạc sĩ rồi.”

 

Nếu không phải vì cha mẹ không yên lòng con một mình ở nước ngoài, không chừng chưa lấy bằng Tiến sĩ tôi cũng chưa trở về.

 

Mẹ tôi cũng tự hào , “Thất Thất tuy ngày thường lười biếng, chuyện học hành chưa từng khiến dì phải lo lắng. Vốn dì và cha con bé cũng không quá mong chờ, ngay cả chuyện dùng tiền để dát vàng cho Thất Thất cũng đã nghĩ luôn rồi, con bé này luôn rất kiên cường, giành về học bổng lớn nhỏ, khiến dì tiết kiệm không ít sức lực của cải.”

 

Tôi ôm tay mẹ, “Không phải là vẫn có chỗ dùng sao, tiền đó cha mẹ đều chuyển thành bất sản đứng tên con còn gì.”

 

Bạn bè thường xuyên trêu chọc tôi cho dù không nghề nghiệp gì cũng không cần lo lắng, có thể trở về trở thành chủ nhà trọ, chính là bởi vì tuy tôi còn trẻ, số lượng giấy tờ bất sản đứng dưới tên tôi đã xếp hành chồng lớn.

 

Điều này khiến cho Lâm Mộc đỏ mắt, thấy tôi và mẹ vui vẻ hòa thuận cũng không tiện gì, chỉ có thể gượng, “Vậy Thất Thất đúng là xuất sắc, không hổ là con của dì.”

 

Miệng như , trong mắt lại toàn là khinh thường, có lẽ vì là do mẹ tôi tự mình khen ngợi tôi, cho nên tôi vẫn chỉ là thiên kim tiểu thư dựa vào cha mẹ mới có thể đạt thành tích tốt.

 

Tôi vốn không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài nên lười nghĩ nhiều, hắn cảm thấy thế nào là chuyện của hắn.

 

Cũng không biết năm đó khi lựa chọn người giúp đỡ, sao mắt tôi và mẹ lại kém như , đi chọn một người như thế này.

 

Chuyện hồ sơ thử việc qua đi, tinh thần Lâm Mộc dường như sa sút không ít, không còn cố ý châm chọc tôi trước mặt mẹ nữa, mà tôi cũng bắt đầu bận rộn hơn với những công việc trong nước.

 

Cha mẹ tôi không muốn kế thừa gia sản đương nhiên đều là , chỉ là tôi cảm thấy bản thân nên rèn luyện kinh nghiệm nhiều hơn nữa, nên quyết định nhận cành ô liu của một doanh nghiệp lớn trong nước, nộp đơn vào vị trí Trưởng phòng Hành chính.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...