Lòng Tham Không Đáy – Chương 1

1

 

Quản gia giúp tôi kéo vali vào nhà, mẹ vừa thấy tôi liền vui vẻ , “Cuối cùng con bảo bối của mẹ cũng chịu trở về rồi. Mau tới đây ngồi với mẹ nào.”

 

Tôi và mẹ chuyện hàn huyên, thuận miệng nhắc nhở, “Chú Chu, gỗ của cháu cứ để ở căn phòng ngủ cho khách trên tầng hai giúp cháu nhé.”

 

Mẹ tôi vội , “Không , phòng kia có người ở rồi. Con quên chuyện mấy hôm trước mẹ với con sao?”

 

Tôi “À” một tiếng, nhớ tới trước khi tôi về nước, mẹ đã nam sinh đến từ miền núi gia đình tôi hỗ trợ đã gọi cho mẹ hắn đã hoàn thành kỳ thi đại học rồi, muốn đến thành phố C gặp chúng tôi, đồng thời kiếm một công việc thêm. Khi hắn chuyện này, ngữ khí có chút ảo não, dù sao nhà đất ở thành phố C đắt đỏ, phòng trọ cũng giá cao, mẹ tôi liền đề nghị hắn tạm tới nhà tôi ở một thời gian.

 

Mẹ nắm tay tôi, , “Căn phòng đó mẹ bảo dì giúp việc thu dọn cho hắn ở, gỗ của con tạm để trên tầng ba nhé? Căn phòng đó ánh sáng rất tốt, thích hợp cho con điêu khắc gỗ, mẹ cố ý để dành cho con đấy.”

 

Đương nhiên tôi không có ý kiến gì thêm, lập tức đồng ý.

 

Chỉ là không ngờ, nam sinh kia tới nhanh như , ngay hôm sau đã dọn đồ đến ở trong nhà tôi.

 

Buổi sáng hôm sau, tôi mặc áo ngủ lắc lư xuống nhà liền thấy trên sofa ngồi sẵn một nam sinh dung mạo thanh tú đang chuyện với mẹ tôi. Có lẽ hắn chuyện rất thú vị, mẹ tôi che miệng không ngớt.

 

Khi hắn về phía tôi, tôi theo bản năng hơi túm váy ngủ. Bộ đồ này tương đối gợi cảm, hắn cũng không hề lảng tránh, ánh mắt trực tiếp trắng trợn khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.

 

“Đây là Thất Thất đúng không?” Ngữ khí của hắn rất thoải mái, “Chào chị, tôi là Lâm Mộc dì giúp đỡ.”

 

Tôi nhíu mày, khoác thêm áo khoác bảo mẫu vừa đưa cho, bước xuống cầu thang, “Chào cậu.”

 

Mẹ tôi oán trách, “Sao lại dậy muộn như ? Dì Lưu điểm tâm cho con rồi đấy, mau đi ăn sáng đi.”

 

Lâm Mộc , “Thất Thất đúng là quen chiều chuộng, ở nhà con chưa bao giờ dám rời giường sau  tám giờ.”

 

Mẹ tôi cũng theo, “Đúng đúng , con xem người ta kìa.”

 

Tôi biết mẹ tôi thích cùng người khác trêu chọc tôi, Lâm Mộc này dường như coi là thật, trong mắt còn có vài phần đắc ý.

 

Tôi còn đang cau mày thật sâu, mẹ tôi đột nhiên đứng dậy, “Đúng rồi, Lâm Mộc, dì đưa con đi xem căn phòng của con.”

 

Lâm Mộc theo mẹ tôi lên tầng. Tôi cảm thấy có chút đói bụng, quyết định đi ăn sáng trước.

 

Bàn ăn đối diện với cầu thang, tôi mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ và Lâm Mộc.

 

Lâm Mộc hỏi, “Dì ơi, con thấy ánh sáng trên tầng ba rất tốt, vì sao không để con ở tầng ba?”

 

“Căn phòng ở tầng ba để cho Thất Thất cất gỗ khắc rồi.” Thanh âm của mẹ tôi cực kỳ sủng nịch, “Con bé này trước giờ vẫn cực kỳ kén chọn điều kiện.”

 

Ngữ khí của Lâm Mộc có chút kỳ quái, “Dùng riêng một phòng để Thất Thất cất gỗ?”

 

“Đúng , gỗ khắc của con bé không hề rẻ, Thất Thất vẫn coi như máu thịt của mình.”

 

Lâm Mộc không thêm nữa, chỉ xuống tầng khó xử tôi, “Thất Thất, tôi rất thích căn phòng trên tầng ba, chị có thể đổi cho tôi không?”

 

Tôi múc một muỗng cháo hải sản, liếc hắn, “Không, gỗ khắc của tôi quý giá lại quen chiều chuộng, không chịu hoàn cảnh không tốt.”

 

Sắc mặt hắn sầm xuống, cũng không bất kỳ điều gì, lại quay đi tìm mẹ tôi chuyện.

 

Tôi thật sự có chút phiền chán Lâm Mộc này.

 

Mỗi ngày tỉnh dậy tôi đều có thể thấy hắn đang ngồi cạnh mẹ tôi, mẹ tôi ở tuổi này rất thích cắm hoa trêu chó, cũng mệt hắn có thể nhẫn nại ở cạnh chuyện với bà.

 

Mỗi lần tôi rời giường, hắn đều thích “Bây giờ Thất Thất mới dậy sao” thay cho câu chào buổi sáng. Một hai lần có thể không sao, ngày nào cũng như , tôi thật sự khó chịu. Hôm nay khi hắn ra những lời này, tôi trực tiếp lạnh mặt hắn, “Tôi ở trong nhà mình, mấy giờ rời giường còn đến lượt cậu quản?”

 

Sắc mặt hắn cứng đờ, “Tôi không có ý đó…”

 

Tôi không kiên nhẫn ngắt lời, “Vậy đừng có nữa. Tôi vừa từ nước ngoài trở về, bây giờ vẫn chưa quen giờ giấc trong nước, ngủ thêm thì đã sao?”

 

Mẹ tôi hòa giải, “Thất Thất, con đừng giận. Lâm Mộc xuất thân vất vả, đã quen dậy sớm, có thể tạm thời chưa quen giờ giấc sinh hoạt trong nhà ta.”

 

Lâm Mộc ngại ngùng gật đầu “Đúng ”, thấy không khí gượng gạo, lập tức đổi đề tài, “Có tiền đúng là tốt thật. Cho dù Thất Thất không thích học tập cũng có thể xuất ngoại du học.”

 

Động tác bưng ly cà phê của tôi dừng lại một chút, “Ai bảo cậu tôi không thích học tập?”

 

“Thất Thất, tôi biết tự tôn của con rất lớn.” Lâm Mộc ra vẻ suy nghĩ cho tôi, “Nhưng dù sao cũng là con , học hành không tốt cũng là bình thường.”

 

Cái gì gọi là con học hành không tốt cũng là bình thường?

 

Chuyện này, cho dù là mẹ tôi cũng không thể hòa giải . Nhưng vì tính của bà rất tốt, nên chỉ , “Lâm Mộc, quan niệm này của con là không đúng rồi, ai bảo con là không thể học tốt?”

 

Lâm Mộc đắc ý, “Dì không biết đâu, giống như ở quê con , con thường chỉ học hết tiểu học mà thôi.” 

 

Tôi lãnh đạm , “Có biết vì sao không? Bởi vì ở quê cậu người ta không muốn con đọc nhiều sách.”

 

Trước đây khi cùng mẹ đi khảo sát địa điểm từ thiện, tôi đã phát hiện ở đó có rất nhiều gia đình trọng nam khinh nữ, dùng bánh bao hấp máu con để nuôi dưỡng con trai. Thật ra khi giúp đỡ, tôi đã muốn giúp những kia, đáng tiếc các ấy lớn lên trong môi trường như , bị tẩy não quá sâu, lại chủ quỳ xuống xin tôi giúp đỡ em trai của họ, còn trong nhà phải có đàn ông mới có thể chống đỡ gia đình .

 

Tôi cảm thấy bi ai lại không có cách nào, ngay cả chính bản thân họ còn không muốn tự cứu rỗi, tôi muốn hỗ trợ cũng là vô dụng.

 

Tôi Lâm Mộc, “Lúc trước tôi và mẹ giúp đỡ cho cậu là vì chị cậu đã cầu xin chúng tôi, chứ vốn dĩ tôi muốn giúp đỡ theo thành tích học tập mới công bằng.”

 

Ý chính là, Lâm Mộc, cậu cho rằng thành tích của cậu tốt lắm sao?

 

Sắc mặt Lâm Bạch nửa xanh nửa trắng, mẹ tôi không muốn không khí thêm căng thẳng, liền chuyển đề tài sang chuyện khác.

 

Chỉ là lần này, rõ ràng Lâm Mộc trầm mặc hơn rất nhiều.

 

2

 

Sau khi ăn sáng xong, tôi chuẩn bị lên phòng, lại đột nhiên nhận cuộc gọi của cha, “Thất Thất, mẹ con có nhà không? Trong thư phòng của cha có một văn kiện về cuộc đấu thầu của thành phố C cách đây không lâu, nhờ mẹ con mang tới cho cha.”

 

Tôi quay sang lại với mẹ, ánh mắt Lâm Mộc lập tức sáng ngời, “Dì, để con đi cho, dù sao con cũng đang rảnh.”

 

Cha tôi ở đầu kia điện thoại cũng nghe thấy những lời này, ông dừng lại một chút rồi , “Không cần phiền Tiểu Lâm đâu, cứ bảo mẹ con đi là .”

 

Tôi lập tức hiểu ý ông, “Mẹ ơi, mẹ mang tới cho cha nhé, không nên phiền Lâm Mộc.”

 

Nhưng Lâm Mộc nhất định muốn đi theo mẹ tôi. Bởi vì hắn nóng nảy sốt sắng, mẹ tôi chỉ có thể dẫn theo hắn cùng tới công ty của cha.

 

Buổi chiều, Lâm Mộc là theo cha tôi trở về.

 

Trong lúc ăn cơm, Lâm Mộc hỏi, “Thì ra Thất Thất không muốn kế thừa gia nghiệp của dì sao?”

 

Cha tôi , “Đúng , từ nhỏ con bé đã không thích những thứ này, chúng ta cha mẹ cũng không muốn ép buộc con bé. Aiz, xem ra sau này không có ai nối nghiệp rồi.”

 

Hai mắt Lâm Mộc như phát sáng, “Vì sao Thất Thất không vì gia đình mà cố gắng thêm một chút ?”

 

Mẹ tôi giải thích, “Chí của con bé không dành ở đây, vả lại dì vất vả kiếm tiền, không phải vì muốn con cái tự do một chút sao? Cứ tùy theo sở thích của Thất Thất đi.”

 

Rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mẹ tôi hỏi, “Phải rồi, Lâm Mộc, không phải con muốn đến thành phố C thêm để kiếm học phí sao? Con tìm việc chưa?”

 

Tôi nhíu mày, nghĩ thầm chuyện này còn phải hỏi sao. Mấy hôm nay hắn ngày ở nhà, ngoại trừ quấn lấy mẹ chính là hỏi thăm chuyện trong nhà, sao có thể tìm công việc?

 

Quả nhiên, Lâm Mộc lập tức sầu mi khổ kiếm, “Vẫn chưa ạ, công việc ở thành phố C khó tìm quá, nếu không phải lương rất thấp cũng là vô cùng vất vả, con vẫn chưa tìm việc phù hợp.” Hắn do dự một chút, ngẩng lên cha tôi, “Con có một thỉnh cầu, không biết dì có cho phép không. Không biết con có thể đến công ty việc không?”

 

Cha tôi sửng sốt một lát mới hỏi, “Sao lại đột nhiên muốn tới công ty ?”

 

Lâm Mộc dường như cảm thấy rất hấp dẫn, hai mắt sáng rực, “Không phải con cũng chuẩn bị vào đại học sao? Con chọn chuyên ngành Quản trị Kinh doanh, thành tích thi đại học cũng rất tốt, nên muốn giúp đỡ một chút.”

 

Cha tôi hắn một cái, “Được.”

 

Lâm Mộc mừng rỡ, “Thật sao? Vậy con cảm ơn trước…”

 

Nhưng hắn còn chưa xong đã bị cha tôi ngắt lời, “Nhưng Tiểu Lâm à, có lời phải với con trước, khi con tới công ty của việc sẽ phải từ những công việc cơ bản nhất mới từ từ lên , xử sự vẫn luôn thiết diện vô tư, sẽ không thiên vị ai.”

 

Vẻ vui mừng của Lâm Mộc còn chưa kịp thu hồi, đọng ở trên mặt có chút buồn , “Chú ơi, chúng ta cũng không phải người xa lạ, công ty không còn vị trí Trợ lý Giám đốc nào sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...