1.
“Mẹ, mẹ!”
Tôi đã xuống âm tào địa phủ rồi sao, mới có thể nghe rõ ràng giọng của đứa con đã chet của mình.
“Mẹ, chúng ta đi mau đi.”
Tôi mở to mắt, bàn tay non nớt của con chụp lấy góc váy của tôi, gọi tôi với giọng ngọt ngào.
Tôi không thể tin là mình đã chạm vào mặt con mình. Tôi siết chặt khuôn mặt ấm áp và mềm mại, một vòng khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cách trang trí này là nhà của tôi 20 năm trước. Tôi chắc chắn, tôi đã tái sinh.
Tôi và con đang ra bờ sông thả diều. Người hẹn chúng tôi đi thả diều chính là em ruột của tôi, Trình Nhị.
Tôi đồng hồ, ba tiếng sau ta sẽ thủ với con tôi.
Giờ phút này, điện thoại di của tôi vang lên, giống như kiếp trước Trình Nhị thúc giục tôi nhanh chóng ra cửa.
Em tôi từ nhỏ đã cực kỳ lười biếng, có thể chủ chuẩn bị mọi thứ cho bữa tiệc nướng và mời tôi đi chơi. Việc này có gì đó rất đáng nghi.
Kiếp trước, tôi lại không hề ý tới những chi tiết này. Tôi nhận điện thoại, Trình Nhị hỏi: “Chị, chị mang Quyên Quyên ra ngoài chưa?”
Giọng ta có chút run rẩy.
Lần đầu tiên giet người, hẳn là rất sợ hãi, nếu như không phải sống lại một đời, tôi căn bản không thể kết nối tất cả những chi tiết này lại với nhau.
Kiếp này, tôi muốn trả lại cuộc sống bi thảm nhất cho ta.
Tôi đáp lại bằng một giọng vui vẻ: “Tụi chị ra ngay đây.”
2.
Trên đường đi tôi cẩn thận hồi tưởng lại quá khứ.
Tôi lớn hơn Trình Nhị năm tuổi, tôi vừa là chị vừa là mẹ của ta, chăm sóc ta vô cùng cẩn thận, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới, ta sẽ có ý nghĩ chet cháu ruột, hủy hoại cả đời tôi.
Nhà chúng tôi ở nông thôn xa xôi, từ nhỏ cha mẹ đã việc bên ngoài, chúng tôi bà nội lớn tuổi chăm sóc.
Bà nội lớn tuổi, căn bản không để ý tới hai chúng tôi. Tôi vừa cha vừa mẹ chăm sóc Trình Nhị đến lớn.
Năm tôi học cấp ba, cha không cẩn thận ngã gãy chân, trong nhà mất đi trụ cột.
Sau khi cha mẹ thương lượng, dù không nỡ cũng đành để hai chúng tôi nghỉ học.
Tôi ra ngoài công, Trình Nhị ở nhà ruộng việc nhà. Năm đó Trình Nhị mới 13 tuổi.
Thành tích của tôi không tệ, đứng đầu trường trung học xã, giáo viên tôi thi đậu trường 211 hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng khi đó tôi đã trưởng thành, người duy nhất có thể công trợ giúp gia đình chỉ có tôi.
Tôi lưu luyến không rời tạm biệt trường học, lại thề không để cho Trình Nhị đi theo con đường cũ của tôi.
Tôi với cha mẹ, điều kiện duy nhất để tôi gửi tiền về nhà là Trình Nhị không thể bỏ học. Vì tiền lương của tôi, cha mẹ chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Sau này mỗi tháng bất kể tôi kiếm bao nhiêu tiền, chỉ để lại một trăm đồng mua đồ dùng sinh hoạt, những thứ khác toàn bộ gửi về nhà.
Trình Nhị lại phụ sự kỳ vọng của tôi, ta chỉ thi đậu vào một trường đại học chuyên ngành.
Tôi không trách ta, ngược lại cảm thấy đấy là sai lầm của mình.
Điều kiện trường trung học ở nông thôn có hạn, tôi nên kiếm nhiều tiền một chút, đưa ta đến trường học trong thành phố, có lẽ cuộc sống của ta sẽ tốt đẹp hơn một chút.
Để chăm sóc ta tốt hơn, cũng lo lắng ta sẽ bị cuộc sống phồn hoa chốn thành thị mê hoặc, sớm bị kẻ cặn bã dụ dỗ, tôi đặc biệt đi đến thành phố ta đi học công.
Tôi phòng cách trường học không xa, Trình Nhị mỗi tuần sẽ đưa quần áo bẩn tới cho tôi giặt.
Cô ta đồ ăn ở trường không ngon, chỉ cần ta đến, tôi sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho ta.
Mà lúc ta không có ở đây, tôi chỉ ăn món chay để lấp đầy bụng.
Sau đó tôi may mắn quen biết người chồng hiện tại, cuộc sống phiêu bạt mới dần dần an ổn lại.
Tôi biết Trình Nhị thích vẻ ngoài khí tuấn lãng và sự nghiệp thành công của chồng tôi.
Nhưng lúc tôi mới gặp chồng Sở Lâm, ấy là một người thất bại, tiều tụy, lôi thôi dựng sự nghiệp.
Nếu như khi đó ta gặp Sở Lâm, nhất định sẽ thấy chướng mắt, cũng sẽ không cùng hắn dựng sự nghiệp.
Con người mà, đều thích hái thành quả thắng lợi mà người khác vất vả có .
3.
Địa điểm nướng thịt là Trình Nhị tỉ mỉ chọn lựa. Đây là một bãi sông có cát mịn, rất hiếm thấy trong thành phố núi non vây quanh này.
Cơ sở hạ tầng nổi tiếng trên mạng vừa mới nổi lên vẫn chưa xây dựng.
Kiếp trước, cảnh sát cho tôi biết, nơi này ít người, lại không có camera theo dõi nên rất khó tìm ra manh mối.
Cảnh sát còn cho tôi biết, người ở đây ít là bởi vì nửa tháng trước ở gần đó đã xảy ra hai vụ giet người.
Ngay trong bụi cây bên bờ sông, một đôi nhân nhỏ đang hẹn hò thì bị người ta s át h ại.
Th i th ể của chàng ttai đã phát hiện từ rất sớm, mà th i th ể của một tuần sau mới phát hiện trong căn nhà gỗ phía sau núi.
Một tuần trước, một bà cụ bán trái cây cũng bị s iết cổ ở gần đây.
Sau khi sự việc xảy ra, người chồng Sở Lâm vẫn trách cứ tôi, tôi cả ngày chỉ biết việc nhà và con cái, sống khép kín, ngay cả tin tức quan trọng như cũng bỏ qua, còn mắng tôi là bùn nhão không trét tường.
Sau khi con mất tích, Trình Nhị vẫn luôn ở cùng một chỗ với tôi, không có trợ thủ, việc này cũng không có khả năng thuận lợi hoàn thành.
Tôi không biết Sở Lâm có phải là đồng lõa của ta hay không. Nếu có thì đừng trách tôi không khách khí.
4.
Tôi dẫn theo con đúng hẹn mà tới, con thích thả diều, kéo dây giẫm lên bờ cát mịn màng, hồn nhiên lại vui vẻ.
Tôi siết chặt nắm , thề nhất định phải bảo vệ tốt đứa nhỏ hoạt bát đáng này.
Giống như kiếp trước, đúng giờ Trình Nhị đã quên mua nước, bảo tôi ra quốc lộ bên cạnh quầy bán đồ vặt mua nước.
Tôi trêu chọc ta: “Lớn như rồi, những chuyện nhỏ này cũng không tốt, tương lai người nào mắt mù mới cưới em về tổ tông.”
Chắc đây là lần đầu tiên nghe tôi móc, Trình Nhị rõ ràng có chút giật mình. Nhưng hiện tại ta sẽ không trở mặt với tôi, nếu không khi Quyên Quyên mất tích, hiềm nghi của ta sẽ càng lớn.
Cô ta : “Chị, chân em đau, chị đi giúp em đi.”
Tôi đứng lên, vỗ vỗ cát trên quần, dặn dò ta: “Em nhất định phải trông chừng Quyên Quyên đó, con bé còn nhỏ, dễ chạy lung tung lắm.”
Trình Nhị dí dỏm hành lễ quân đội: “Tuân mệnh.”
Chờ tôi mua nước trở về, Trình Nhị và Quyên Quyên đã không thấy đâu, thân Hà Bảo Cầm của tôi ngồi bên cạnh giá nướng, ăn thịt bò xiên vừa nướng xong.
Cô ấy với tôi, sau đó ra dấu OK.
Chỉ chốc lát sau, Trình Nhị vô cùng lo lắng chạy tới, mặt đầy nước mắt: “Chị, không thấy Quyên Quyên đâu nữa.”
Tôi cau mày: “Không thấy đâu?”
Cô ta lau nước mắt rồi : “Vừa rồi em ở chỗ này nướng thịt, chỉ trong nháy mắt đã không thấy Quyên Quyên đâu, em vội vàng đi tìm, chung quanh một vòng cũng không tìm .”
Hà Bảo Cầm bất đắc dĩ hỏi: “Cô có phải là đang với chị không ?”
Trình Nhị sửng sốt, lúc này mới thấy rõ là thân của tôi Hà Bảo Cầm, ta kinh ngạc lên tiếng: “Sao lại ở đây?”
Hà Bảo Cầm không nhanh không chậm : “Hôm nay tôi nghỉ bù, Trình Tâm muốn tới đây nướng thịt, tôi liền tới, hơn nữa lúc tôi vừa tới rõ ràng thấy dắt Quyên Quyên qua phía bên kia quốc lộ, sao có thể không thấy đâu.”
Sắc mặt Trình Nhị thoáng cái trắng bệch. Tôi bộ như đang vỗ vỗ vai ta: “Được rồi, mau mang Quyên Quyên ra đây đi, thịt bò con bé thích nướng xong rồi!”
Lúc này, chuông điện thoại di của tôi vang lên, tôi cầm điện thoại lên liếc mắt một cái.
Một người gửi tin tức Quyên Quyên vẫn bình an đến cho tôi, kẻ đồng loã với Trình Nhị mang con bé đi là Chu Kỳ.
Người này tôi biết, là tên trai côn đồ thời đại học của Trình Nhị. Thời gian hai người quen nhau cũng không dài, sau khi bị tôi phát hiện việc xấu của nhà trai, Trình Nhị liền quyết đoán chia tay đối phương.
Tôi hiện tại rất hoài nghi, mục đích ta quen trai chính là để tìm đồng lõa. Biết Quyên Quyên đã an toàn, tôi sẽ không khách khí nữa.
Tôi đẩy Trình Nhị ra, trái phải: “Mau đi mang Quyên Quyên tới đây, nó mới chỉ có năm tuổi, để nó một mình rất nguy hiểm.”
Trình Nhị không nhúc nhích, đoán chừng là đang suy nghĩ đối sách, ta do dự một lát rồi ra vẻ cầu xin: “Chị ơi, thật xin lỗi, em thật sự không biết Quyên Quyên đã đi nơi nào!”
Nói xong, ta lớn tiếng khóc. Tôi chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát, cảnh sát tới rất nhanh, Hà Bảo Cầm một mực chắc chắn, lần cuối cùng ấy thấy Quyên Quyên là ở bên kia quốc lộ.
Trình Nhị nắm tay Quyên Quyên. Bởi vì biết Trình Nhị là em ruột của tôi, dì út sẽ không cháu ruột, cho nên ấy cũng không nghĩ nhiều.
Nói xong, Hà Bảo Cầm còn lấy điện thoại di ra đưa một tấm ảnh cho chúng tôi xem.
Trong ảnh, Trình Nhị đang nắm tay Quyên Quyên đứng ở bên đường quốc lộ.
Hà Bảo Cầm giải thích: “Lúc ấy tôi cảm thấy bối cảnh xanh biếc, phối hợp với váy hồng, rất đẹp, liền lặng lẽ chụp lại, chuẩn bị lát nữa đưa cho Quyên Quyên xem.”
Chứng cứ ở đây, Trình Nhị có trăm miệng cũng không thể chối cãi.
Cuối cùng Trình Nhị không thể không thừa nhận, ta giao Quyên Quyên cho trai Chu Kỳ, điện thoại của Chu Kỳ không gọi , ta cũng không biết đứa bé ở nơi nào.
Điện thoại đương nhiên không gọi , Chu Kỳ bị tôi đánh ngất rồi ném vào nơi hoang vu, đoán chừng lúc này còn chưa tỉnh.
Cảnh sát hỏi ta lý do bắt cóc đứa bé, ta kiên trì : “Không phải bắt cóc, tôi chỉ muốn với chị một chút, không ngờ Chu Kỳ thật sự mang đứa bé đi.”
Cô ta đây là muốn đem nồi quăng lên người Chu Kỳ.
Bạn thấy sao?