8.
Nguyệt Mai hầu hạ ta ba tháng, không ngừng tốt về Giang Vinh.
Ví dụ như khi chúng ta đến lớp học, nàng liền : “Vinh ca ca học tập tiến bộ nhất, tài văn chương lần nào cũng phu tử khen ngợi, văn sĩ bên ngoài đều lấy thơ của chàng ấy vinh dự, thật sự là tài hoa hơn người.”
Ta ở trong lòng lạnh. Hắn ta thông minh là do thiên bẩm sao? Những bài thơ dưới ngòi bút của hắn căn bản không phải do hắn tự viết.
Tác giả chân chính đến lúc đó chỉ biết thở dài, tại sao cảm hứng mấy năm trước của mình đã bị người khác viết rồi.
Đi ngang qua phòng bếp nhỏ, Nguyệt Mai cũng sẽ : “Lần trước các công tử cùng ra ngoài săn thú, Vinh ca ca mang về tảng thịt hươu lớn, cố ý đưa đến phòng bếp nhỏ, để cho phu nhân ăn, thật sự là vô cùng hiếu thuận.”
Ta lại lạnh.
Giang Vinh đúng là có đưa thịt hươu nướng tới cho ta. Nhưng thân thể ta yếu ớt, căn bản không ăn loại thịt hươu nướng này.
Ngược lại là Giang Trần, mỗi lần trước khi đến lớp học đều nấu cho ta bát cháo hoa, bên trong bỏ thêm các loại dược liệu, là hắn đọc sách y dược rồi nấu ra.
Ai thật lòng, là biết ngay. Nguyệt Mai còn muốn tâng bốc Giang Vinh: “Nô tỳ thấy trong phòng này chỉ có mỗi Trần công tử cũng khá buồn tẻ, hay phu nhân cũng nhận Vinh ca ca…”
Tốt, đây mới là mục đích thực sự. Ta lập tức ngắt lời nàng ta, trêu chọc: “Sao ? Ngươi rất vui khi thấy Giang Vinh sao, nếu không tại sao lại không nỡ rời khỏi hắn, để ta chuyển ngươi đến hầu hạ bên cạnh hắn?”
Nguyệt Mai kinh ngạc, vội vàng tìm cách thoái thác: “Sao có thể? Trái tim nô tỳ tất cả đều là của phu nhân!”
“Nhưng dù sao… dù sao lúc nô tỳ bán thân ch ôn cha,là Giang Vinh công tử cứu giúp, đối với nô tỳ có ân, tự nhiên cũng sẽ ý chàng nhiều hơn một chút.”
“Ngươi không thích Giang Vinh?”
“Nô tỳ một lòng hầu hạ phu nhân, trong lòng sao lại có những tạp niệm này?”
Nguyệt Mai vẻ mặt ngay thẳng. Nhưng thật ra ta đã biết trước.
Bên cạnh Giang Vinh cũng có tai mắt ta sắp xếp, tai mắt cho ta biết, Giang Vinh và Nguyệt Mai lén lút hẹn hò.
Giang Vinh còn hứa hẹn với Nguyệt Mai, chờ hắn thành đích tử Hầu phủ sẽ cưới Nguyệt Mai thiếp, ngày sau lại tìm cơ hội chuyển lên chính thê, để nàng trở thành nữ chủ nhân của Hầu phủ.
Cái bánh này vẽ ra giống hệt như kiếp trước, không phải sao?
Cũng không trách Nguyệt Mai tâm. Giang Vinh cho dù không ta nhận nuôi, cũng là con ruột của Vĩnh Ninh Hầu.
Nguyệt Mai có thể gả cho hắn, đừng là chính thê, coi như chỉ thiếp cũng là bay lên đầu cành phượng hoàng.
“Được rồi, biết lòng trung thành của ngươi rồi.”
Ta phân phó Nguyệt Mai: “Đi xem thuốc của ta đã nấu xong chưa.”
Nguyệt Mai đáp một tiếng, đi ra ngoài phòng, vừa vặn đụng phải Giang Trần.
Trong tay Giang Trần đang bưng thuốc của ta, mắt thấy Nguyệt Mai thiếu chút nữa đụng vào hắn, hắn vội vàng nghiêng người tránh.
Nguyệt Mai ngẩng đầu lại, Giang Trần một thân bạch y, dung mạo tuấn tú, tóc đen như mực, mặt mày trong trẻo lạnh lùng.
Những thiếu niên này lớn lên so với gió còn nhanh hơn, chưa đến nửa năm ngoại hình nhỏ nhắn của Giang Trần đã mất đi mà thay vào đó là bả vai cao ngất, sống lưng thẳng tắp, góc cạnh lộ rõ, hiện ra sự sắc bén của nam tử trưởng thành.
Mặt Nguyệt Mai đột nhiên đỏ lên, nàng vội vàng chạy ra ngoài, quên cả hành lễ.
Ta vẫy tay với Giang Trần: “Lại đây, cho ta xem một chút.”
Hắn không rõ nguyên do đi tới, ta sờ sờ mặt hắn: “Trần nhi của chúng ta, cũng sẽ khiến nữ hài tử thích.”
Sắc mặt Giang Trần nóng lên, tránh tay của ta. Ta trơ mắt vành tai Giang Trần biến thành màu hồng.
Ta ngẩn người.
Ta chưa từng mẫu thân, chỉ là học theo bộ dáng người khác, “chiếu hồ lô hoạ biều – trông bầu vẽ gáo” ( dựa theo hình dáng mà bắt chước theo).
Nhưng Giang Trần kỳ thật chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi, trước đây khi chưa lớn lên vẫn trông giống một đứa trẻ, ta với tâm thái như mẹ con yên tâm dạy dỗ thoải mái, hắn trốn ta, ta cũng chỉ cảm thấy là tiểu hài tử không quen thấy người lạ nên thẹn thùng.
Hôm nay hắn cao lớn, ngược lại giống như là đồng trang lứa với ta, lại thẹn thùng, khiến cho ta cũng không tự nhiên.
Làm mẹ khó, mẹ kế càng khó hơn!
Ta một bên tiếp nhận chén thuốc trong tay Giang Trần, một bên yên lặng thở dài.
Lúc vào thu, Giang Phong đã trở lại.
Lúc trước hắn bị hoàng thượng điều đi phía nam giám sát thủy lợi, Giang Nam là một nơi ôn nhu, Giang Phong đâm đầu vào đám nương biết giọng mềm mại của người Nùng, hôm nay cuối cùng cũng lề mề hoàn thành sứ mệnh, nhớ tới Hầu phủ chim không thèm ị của hắn ở kinh thành.
Ta mang theo người đứng ở cửa nghênh đón, Giang Phong vẻ mặt bị tửu sắc vét sạch, ưỡn bụng xuống kiệu: “Phu nhân vẫn khỏe chứ!”
Sau đó, hắn vỗ vỗ Giang Trần đứng ở bên cạnh ta: “Vinh nhi lớn như rồi à?”
Giang Trần nhỏ giọng : “Hầu gia, ta là Giang Trần.”
Trên mặt Giang Phong hiện vẻ xấu hổ, Giang Vinh đột nhiên chen từ trong đám người ra, thân thiết đỡ lấy hắn: “Phụ thân cuối cùng đã trở lại, Vinh nhi thật sự là rất nhớ phụ thân.”
Giang Phong căn bản không rõ mình có mấy người con thứ, hắn chỉ muốn chọn một đứa mà hắn thích nhất, đương nhiên là người thông minh miệng ngọt Giang Vinh.
Mắt thấy Giang Phong cùng Giang Vinh thân thiết hàn huyên, ta ở bên cạnh cũng lười tiếp lời.
Ta và Giang Phong là phu thê trên danh nghĩa, đêm phòng hoa chúc uống chén rượu, hắn liền đi, phòng cũng không .
Ta chê hắn lớn tuổi thân thể bẩn, không muốn chạm vào hắn.
Hắn một mặt không dám chọc ta, một mặt có thiếp thất quyến rũ săn sóc hơn, bởi cũng rất thức thời không tới đụng vào ta.
Hai bên đều biết đây chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân thể diện, cũng tự tại.
Đêm đó, Giang Phong cùng ta uống trà, chỉ chỉ Giang Trần: “Trần nhi ở tuổi này, có thể nạp hai nha hoàn dáng vẻ xinh đẹp rồi.”
Gia phong phủ Vĩnh Ninh hầu luôn luôn như thế, trước khi công tử cưới vợ, có thể nạp nha hoàn bên người thiếp.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Giang Trần liền quỳ xuống: “Nhi tử không muốn nạp thiếp, chỉ nguyện với phu nhân.”
Giang Phong bị hắn dọa hết hồn, hắn lười xen vào việc của người khác, Giang Trần cũng không phải con hắn, hắn lập tức về phía Giang Vinh: “Vinh nhi cũng sắp mười lăm tuổi, khi ta mười lăm tuổi mẫu thân của con đã sinh ra con.”
Ta ở trong lòng trợn trắng mắt. Lão chó này, trở về không hỏi bài tập của bọn trẻ, lại dạy chuyện nam nữ trước, cũng thật chỉ có hắn.
May cho Trần nhi chúng ta không nghe theo hắn. Giang Vinh bộ dáng nhu thuận: “Phụ thân đã lên tiếng, nhi tử sẽ nhớ lời. Cổ ngữ , trước thành gia mới lập nghiệp, nếu có người tri kỷ bên cạnh, nhi tử cũng có thể càng thêm chuyên tâm đọc sách.”
Giang Phong hài lòng to: “Không hổ là con trai ta!”
Ta rõ ràng thấy, Nguyệt Mai bên cạnh ta cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Giang Phong bày mưu tính kế cho Giang Vinh nạp nha hoàn thiếp, cơ hội của nàng rốt cục cũng đã tới.
Ta rõ ràng thấy, Giang Vinh nháy mắt với Nguyệt Mai, ý tứ kia là để cho Nguyệt Mai yên tâm.
Tốt lắm.
Giang Phong mặc dù là một gia chủ vô dụng, kỳ thật tất cả chúng ta đều đang chờ hắn trở về.
Giang Vinh đã hoàn thành màn trình diễn của mình. Giờ đến lượt ta.
Ta đột nhiên cất giọng hỏi Nguyệt Mai bên cạnh: “Nguyệt Mai bây giờ mấy tuổi rồi?”
Nguyệt Mai đột nhiên bị hỏi, có chút kinh ngạc.
Nhưng nàng lập tức phấn khích, cảm thấy ta lúc này hỏi tới, là muốn nạp nàng thiếp cho Giang Vinh, vì thế hưng phấn : “Mười lăm ạ.”
Ta gật đầu: “Ta mười bảy tuổi xuất các gả vào Hầu phủ, đã tính là muộn rồi.”
Nguyệt Mai khen ngợi : “Phu nhân tuổi còn trẻ lại là người cẩn trọng, có thể lo liệu tốt trên dưới trong phủ, nô tỳ sao xứng so sánh cùng phu nhân?”
Ta lộ vẻ tươi , chỉ vào Nguyệt Mai : “Nhìn xem, nha đầu này xem, chẳng những dung mạo xuất chúng, còn hiểu chuyện nhu thuận như .”
Ta từ từ đi tới trước mặt Giang Phong, đưa trà trong tay cho hắn, cụp mắt bi thương : “Thiếp thân thể không tốt, không thể phụng dưỡng phu quân, không thể tròn bổn phận thê tử, trong lòng vẫn luôn tự trách. Nhưng hôm nay có Nguyệt Mai, Nguyệt Mai dung mạo tuyệt mỹ, lại ôn nhu, thiếp thân hy vọng nàng có thể thay thiếp phụng dưỡng phu quân, áy náy của thiếp cũng có thể vơi đi một chút.”
Giang Phong lúc trước cũng đã ý tới Nguyệt Mai, còn lặng lẽ hỏi qua bên cạnh ta khi nào đã có thêm nha hoàn xinh đẹp lanh lợi như .
Hôm nay ta lại chủ đề nghị Nguyệt Mai thiếp, hắn đương nhiên cực kì vui mừng: “Phu nhân quả nhiên hiền lành đức độ! Giang Phong ta có hiền thê mỹ thiếp như , phu nhân còn cầu gì nữa!”
Sắc mặt Giang Vinh và Nguyệt Mai nhất thời trở nên trắng bệch.
Nguyệt Mai hoảng loạn quỳ xuống: “Hầu gia, phu nhân, kỳ thật nô tỳ……”
Ta ngắt lời nàng, cao giọng với Giang Phong: “Kỳ thật nha đầu này là Giang Vinh cứu về mang vào phủ, lúc đầu thiếp còn nghĩ không biết hai người bọn họ có tư hay không. Nhưng thiếp đã hỏi qua Nguyệt Mai, Nguyệt Mai nàng đối với Vinh nhi chỉ có cảm kích, cũng không có cảm nam nữ, lúc này thiếp mới yên tâm.”
Sau đó, ta híp mắt về phía Nguyệt Mai: “Ngươi có phải hay không?”
Nguyệt Mai run rẩy môi, một chữ cũng không nên lời. Một lát sau, Giang Vinh xin giúp đỡ.
Bạn thấy sao?