9
Mặc cho tôi đã tìm cách từ chối khéo, Lục Bạch Vũ vẫn mang theo một “bất ngờ” tới trước cửa nhà tôi.
Từ xa, tôi đã thấy dáng người cao gầy ấy đứng dưới ánh đèn đường, trong lòng cẩn thận ôm thứ gì đó.
Lại gần, tôi kêu khẽ một tiếng:
“Á, sao lại là một con mèo?”
Đó là một mèo Anh lông ngắn màu xanh vằn, đôi mắt tròn xoe tò mò tôi.
Lông mi của Lục Bạch Vũ đổ bóng nhạt dưới mắt.
“Xin lỗi, tối muộn rồi mà vẫn tới phiền em.”
“Đây là con mèo hoang tôi nhặt khi đi du học, tên là Pi Pi. Nhưng tôi vừa về nước, trong nhà lại xảy ra chuyện, thật sự không còn cách nào khác… có thể nhờ em chăm sóc tạm nó không?”
Anh có đôi mắt trời sinh mang nét , khiến người ta khó lòng từ chối.
Khi hơi cúi người, mùi trà thoang thoảng pha lẫn hương sơn dầu từ người phảng phất quanh tôi.
“Nghe em sắp chuyển nhà? Pi Pi rất ngoan, sẽ không phiền em đâu.”
Pi Pi kêu “meo meo” mềm mại, bàn chân hồng hồng đặt nhẹ lên cổ tay tôi.
— Thử hỏi ai có thể từ chối chứ?
Chỉ là… nếu , kế hoạch nuôi chó của tôi coi như bị vỡ.
Mèo với chó… chắc không nuôi chung ? Sẽ đánh nhau mất.
Tôi hơi do dự.
“Meo~”
Pi Pi tiếp tục tỏa sức hút.
Tôi không cưỡng lại , cuối cùng vẫn bế nó lên.
“À đúng rồi, tôi còn nghe em định ra nước ngoài học tiếp? Khoản này tôi rành lắm, từ chỉnh sửa hồ sơ đến liên hệ giáo sư đều thông thạo.”
Tôi vội xua tay: “Cái này sao dám phiền …”
“Cứ xem như lời cảm ơn,” Lục Bạch Vũ mỉm cong mắt thành vầng trăng khuyết, “cảm ơn em đã chịu ‘cái hốc cây’ để tôi trút tâm sự.”
Tiếng quát mắng bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Đồ chó chết! Trả thùng rác cho tôi!”
Ông cụ bị lẫn nhẹ ở tầng một, tức giận vung cây gậy, quát về phía bóng cây rậm rạp.
Bên kia bóng râm… hình như có ai đó đang đứng, bất , hướng ánh về phía tôi.
Đêm tối đặc quánh.
Tôi dụi mắt, không rõ.
10
Sau khi Lục Bạch Vũ rời đi, tôi vừa ngân nga vừa bế Pi Pi lên lầu.
Một bóng dáng cao lớn đang tựa vào cạnh cửa nhà tôi.
Ống tay áo sơ mi của Cố Diệu Xuyên xắn tùy ý, để lộ đoạn cánh tay rắn chắc, trên đó còn dính vài vệt bụi khả nghi.
Ể?
Không phải đã , nếu còn tới tìm tôi thì là chó sao?
Tuy có chút khó hiểu, tôi vẫn vui mừng chạy nhanh về phía :
“Chuyện nhỏ thế này sao còn đích thân đến? Mau vào đi!”
Ngón tay tôi vừa đặt lên khóa mật mã, sau lưng liền vang lên một tiếng hừ lạnh:
“Tôi nhớ ai đó từng , không định kết hôn, muốn nuôi một con chó.”
Giọng Cố Diệu Xuyên có chút lạnh, ánh mắt chằm chằm vào cục lông trong lòng tôi:
“Giờ thì hay rồi, chó chưa thấy đâu, đã nuôi mèo trước.”
Tôi giải thích:
“Là mèo của , gửi ở đây để tôi trông hộ.”
Giọng lại hạ thấp thêm vài độ:
“Bạn nào? Nam hay nữ? Tên gì? Hắn có biết em rất dễ bị dị ứng không?”
Nghĩ tới việc Lục Lăng Tiêu cũng là loại nóng tính, tôi sợ liên lụy đến Tần Ý Song, nên chỉ trả lời qua loa:
“Người mới quen, không biết đâu.”
Đôi mắt đen phía sau dường như bùng cháy, gắng sức kìm nén một cảm nào đó:
“Mèo rụng lông, không thân thiện, lại nhiều tâm tư, sao so với chó.”
“Hơn nữa chính miệng em muốn nuôi chó trong căn nhà mới, sao giờ lại bỏ là bỏ?”
Ơ…
Tôi mơ hồ không hiểu.
Cố Diệu Xuyên sao lại kích thế này?
Giọng điệu còn uất ức như thể… chính mới là con chó đang chờ tôi nhận nuôi .
Tôi cũng nổi cáu:
“Cố Diệu Xuyên, Pi Pi chỉ là một con mèo nhỏ, đâu phức tạp như ?”
“Ngược lại là , đến giờ vẫn chưa đưa hợp đồng ra, lề mề thì thôi, còn cứ kiếm chuyện với tôi.”
“Ý là gì? Chẳng lẽ định đổi ý, không muốn đưa căn nhà cho tôi nữa?”
Chúng tôi trừng mắt nhau, rơi vào thế giằng co.
Tôi xách cục lông nhỏ lên:
“Anh, mau xin lỗi Pi Pi đi!”
Pi Pi: “Meo! Meo meo meo meo meo!”
Cố Diệu Xuyên khoanh tay ngồi trên ghế sofa, ánh mắt u ám lướt qua con mèo rồi hừ lạnh, quay mặt đi:
“Phải là nó xin lỗi con chó mới đúng, chiếm ổ mà ở.”
Quả nhiên là mạnh miệng cãi chày cãi cối.
Nhìn cái bộ mặt tư bản xấu xa đó, tôi càng bực mình hơn.
“Không xin lỗi đúng không, đưa hợp đồng đây!”
Người đàn ông trước mặt bỗng dang cánh tay dài, bất ngờ siết chặt eo tôi kéo vào giữa hai chân mình.
Pi Pi hoảng sợ “meo” một tiếng, nhảy vọt ra xa.
Tôi bị bất ngờ ngồi phịch xuống đùi rắn chắc của Cố Diệu Xuyên.
Đang định vùng dậy thì bị giữ chặt hơn nữa.
Cố Diệu Xuyên đặt túi hồ sơ vào lòng tôi.
Lúc này tôi chẳng còn để ý tư thế mập mờ gì nữa, vội vàng xé lớp niêm phong.
Tôi đọc từng câu từng chữ, khóe miệng không kìm mà nhếch lên.
Dòng chữ cuối cùng lập tức thu hút sự ý của tôi:
【Chuyển khoản và bất sản này đều do tôi, Cố Diệu Xuyên, vô điều kiện tự nguyện tặng cho Kim Chức Nguyệt, và không thể hủy bỏ. Hợp đồng ký kết thành công đồng nghĩa với việc tặng cho hoàn tất.】
Còn có chữ ký của Cố Diệu Xuyên.
Bốn chữ “không thể hủy bỏ” sáng choang như một viên thuốc an thần.
Tôi hít sâu, khó mà kìm nén sự phấn khích trong lòng.
Cuối cùng cũng tới tay rồi!!
Muốn hét lên quá, muốn như con khỉ nhảy tưng tưng khắp phòng khách!
Nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh.
Cầm điện thoại giả vờ chụp lại để kỷ niệm, thật ra là lén gửi vào nhóm nhỏ của chị em, nhờ họ tìm luật sư xem có sơ hở gì không.
Cố Diệu Xuyên thu hết mọi tác của tôi vào mắt.
Anh vòng một tay ôm eo tôi, đặt tôi ngồi vững trên ghế sofa.
Tôi hơi chột dạ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ai biết mấy tên tư bản như có giấu chiêu gì không, nhỡ đang tính toán tôi…”
Ánh mắt ánh lên tia lấp lánh.
Anh quỳ một gối xuống thảm phòng khách, ngẩng đầu tôi:
“Tất nhiên là có rồi.”
Cổ tay đang lơ lửng bị nắm chặt.
Giây tiếp theo —
Chiếc nhẫn kim cương đỏ to bằng quả trứng chim bồ câu óng ánh đeo lên ngón tay tôi.
“Lấy nhé, Kim Chức Nguyệt.”
12
Tôi sững sờ, đầu óc gần như trống rỗng.
Cúi đầu, chiếc nhẫn vừa vặn trên tay mình, hình ảnh dần tua ngược về rất lâu trước đây.
Khi đó, tôi và Cố Diệu Xuyên cuộn mình ở nhà xem phim.
Đoạn kết là cảnh nam chính cầu hôn — bên cạnh nữ chính là một vòng bè và người thân, ai nấy đều rơi lệ khi thấy ôm bó hoa.
Còn tôi chẳng hề cảm , vừa nhét một nắm khoai tây chiên vào miệng vừa nhai rôm rốp.
Cố Diệu Xuyên liếc qua, hơi ngạc nhiên:
“Em không thích cái kết này à?”
Tôi lắc đầu:
“Ồn ào quá.”
“Tôi thì chẳng tụ tập nổi từng đó bè, cũng sẽ không có người thân tham gia lễ cầu hôn. Nếu là tôi… tôi chỉ muốn ở trong một ngôi nhà ấm áp, trang điểm thật đẹp, xinh xắn nhận một chiếc nhẫn kim cương to.”
Giờ đây, cảnh tượng tôi từng buột miệng vẽ ra… lại lần lượt thành hiện thực.
Rõ ràng tôi chưa từng kỳ vọng gì vào hôn nhân, mà lúc này, nơi tim vẫn hơi ấm lên.
“Cố Diệu Xuyên, trò này không vui chút nào.”
Quần tây của đã in hằn nếp gấp, vốn là người sạch sẽ chẳng buồn để ý chi tiết nhỏ ấy, chỉ nghiêm túc :
“Kim Chức Nguyệt, đây không phải trò .”
“Chiếc nhẫn này tôi đã định lấy ra vào ngày chuyển nhà rồi. Chỉ tiếc khi đó tôi quá ngu, cứ cố chấp muốn nghe từ miệng em câu trả lời mà mình mong đợi.”
“Nhưng bây giờ, tôi thấy câu trả lời ấy không còn quan trọng nữa.”
“Quan trọng là, tôi phải ra lòng mình, để em biết tôi rất em.”
Sự thẳng thắn bày tỏ của khiến tôi cũng muốn rõ cảm .
Tôi khẽ thở dài:
“Cố Diệu Xuyên… em cũng thích , xin lỗi vì em quá nhát gan.”
“Thế giới của quá hào nhoáng và đầy cám dỗ, em sợ cảm của chỉ là nhất thời, cũng sợ một cuộc hôn nhân cách biệt quá lớn sẽ không thể bền lâu.”
“Gia đình gốc của em không hạnh phúc… thậm chí có thể gọi là xấu xí. Nếu một ngày nào đó chúng ta cũng đi đến kết cục như , thì em thà không bắt đầu.”
13
Tôi chưa từng với bất kỳ ai về gia đình ruột của mình.
Hồi học cấp hai, ba mẹ tôi đã ly hôn.
Ngôi nhà ấy tràn ngập ngoại , rượu chè, dối trá và bạo lực…
Ký ức cuối cùng của tôi về nơi đó là cảnh họ tranh giành quyền nuôi trai.
Anh học giỏi, lại đẹp trai, cho là sẽ có tiền đồ hơn.
Còn tôi, dù cố gắng, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình khá, tính cách trầm lặng, ngoại hình chỉ có thể gọi là “dễ thương”.
Hôm họ bỏ đi, tôi bám lấy cửa xe, vừa khóc vừa van xin đừng bỏ rơi tôi.
Thế là tôi bị bỏ lại, gửi nhờ nhà dì.
Dì xem tôi như món hàng lỗ vốn, chỉ chịu nhường nửa cái kho chứa chỗ ở, nửa còn lại chất đầy hàng hóa và đồ phế thải.
Mùa hè kho toàn côn trùng cắn người, trời mưa thì bốc mùi ẩm mốc.
Sống cảnh nương nhờ khiến tôi phải sớm học cách sắc mặt người khác, cố gắng nhiều việc nhà để đổi lấy cơ hội ở lại.
Bạn thấy sao?