7.
Âm hôn cũng có một số quy tắc.
Nếu thi thể ướt thì giá cả gần như giống với người sống, cũng cầu phải trang điểm cho dâu giống như người sống.
Sau đó khi đưa người chết vào trong quan tài, đầu không đặt trên quan tài, chân cũng không để trượt, nhất định phải bước lên ván quan tài, nếu là phụ nữ, giữa hai chân phải buộc một sợi chỉ đỏ.
Lúc tôi run rẩy qua đó, em đã bị đặt vào trong một cách qua loa.
Chân thì xiêu vẹo, quần áo cũ nát, vẫn mặc đồng phục màu đỏ hồi nhỏ của tôi, tô đi tên trường học để áo cưới.
Nước mắt lưng tròng bị tôi nuốt ngược trở lại.
Không, đây không phải là lúc để khóc.
Tôi đưa tay nhận lấy khay trang điểm, sau đó vẽ lông mày cho em trước.
Tro tàn của lá bùa đã đốt cháy dính máu trên tay tôi từ từ thấm vào.
Lông mày trở lại hình dáng rậm rạp như ban đầu.
Bởi vì ở trong lồng hấp đã chín một nửa rồi, dùng lực thoa phấn lên, lớp da trên cùng sẽ rách mất.
Vẽ xong lông mày thì chuốt lông mi, lúc chuốt mi, một mí mắt của con bé dính chặt, tôi nhẹ nhàng kéo xuống, bên trong lộ ra con ngươi không khép lại, trên đó còn in bóng một dáng vẻ mơ hồ.
Người ta con người trước khi chết có thể in cảnh tượng cuối cùng thấy vào trong mắt mình.
Tôi gắt gao chằm chằm vào mắt con bé, thế mà lại thấy bóng dáng của mẹ kế.
Lúc này mẹ kế dùng lực tát mạnh một cái vào sau đầu tôi, mắng tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn cái gì, còn không nhanh lên, giờ lành sắp đến rồi.
Cú tát này máu trên cổ tôi nhỏ xuống môi em , sau đó nhanh chóng lan ra, đôi môi xám xịt lập tức đỏ hồng lên.
Trong lúc hốt hoảng, khóe miệng của em từ từ cong lên.
Tôi ơ một tiếng, mẹ kế hỏi tôi có chuyện gì ?
Tôi em ở đây tại sao lại có nhiều tiền thế này?
Mẹ kế cũng ló đầu , quả nhiên, có rất nhiều tờ 100 tệ màu đỏ mới toanh rớt ra từ trong quan tài.
Mẹ kế lập tức quay đầu bố tôi trước, bố tôi vẫn đang bôi thuốc lên trán, bà ấy vội vàng quơ tay nhặt tiền, còn nhờ tôi nhặt giúp.
“Uống nước tiểu của chó nhiều lắm à? Tiền cũng không biết để ở đâu? Đúng thật là ăn mày chuyển đến mà, nghèo rớt mồng tơi. Còn phải để cái thân già này giữ tiền hộ cho.”
Bà ấy nhặt từng tờ một xong, đột nhiên tay bị ai nắm lấy, cúi đầu thì hóa ra là tay của em .
Mẹ kế còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay đó đã móc vào bàn tay bà, giây sau bà ấy sợ hãi hét lên một tiếng, cả người ngã nhào.
Bố tôi ở phía sau nghe thấy tĩnh vội vàng chạy tới.
Chỉ thấy mẹ kế tôi ghé vào chỗ khe hở quan tài của em , một tay cầm đầy tiền.
Ông ấy mắng to: “Con mụ chết tiệt này, cần tiền mà không cần con cái à? Bà mà dám đè ép con trai dấu của tôi, tôi đánh bà!”
Ông ấy đưa tay định kéo mẹ kế thì lại phát hiện mình kéo không nổi, lúc này bố tôi mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng gọi tôi giúp đỡ.
Tôi bước tới.
Nhưng khi đưa tay đặt lên vai bố tôi, ông ấy quay đầu tôi, mặt tôi vô cảm dùng sức đẩy mạnh, bố tôi cũng ngã vào trong quan tài.
Ầm một tiếng, hai người một trái một phải đều nằm sấp bên cạnh em tôi.
Tôi trói ông ấy bằng sợi chỉ đỏ vướng trên chân em .
“Các người không phải em tôi ra đi như , chưa báo đáp công ơn dưỡng dục, muốn con bé xin lỗi sao? Bây giờ con bé muốn chính miệng nó cho các người nghe đây.”
Bố tôi vẫn có thể chút gì đó: “Vân Vân, bố là bố của con đó, con đối xử với ai chứ không thể đối xử với bố như .”
“Em tôi chết như thế nào?” Tôi hỏi.
Bố tôi đảo mắt: “Con bé treo cổ, ở trường không học , không muốn đi học nữa, muốn tự tử.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, mặt em trắng bệch, bởi vì bị hấp nên lớp mỡ trên mặt nứt ra, ở phía dưới quan tài bị dính một lớp mỏng, nên mỡ dính lên mặt ông ấy.
Bố tôi kêu lên thảm thiết: “Nó bị lão già súc sinh kia chết, không liên quan gì đến tao, không liên quan gì đến tao cả. Tao nghĩ đằng nào cũng chết rồi, chi bằng lấy ít tiền, dù sao người còn sống thì vẫn muốn sống mà!”
Tin này cũng không khác gì những gì tôi biết, em sau khi đưa đến trường học đặc biệt, bởi vì xinh xắn ngoan ngoãn nên bị con thú kia nhắm đến, sau đó dùng mọi loại thủ đoạn cưỡng ép con bé tuân theo mệnh lệnh của mình.
Thậm chí còn vì thế mà quay video lại, rằng chỉ cần con bé lên tiếng thì sẽ phát tán video ra khắp nơi.
Còn sẽ gửi thư đến trường tôi, để cho tất cả mọi người biết tôi có một đứa em dâm đãng như thế nào, học không ra học.
Em nhờ bọn họ giúp đỡ, bọn họ lại lấy tiền, vốn dĩ cũng không quan tâm con bé sống chết thế nào, cương quyết đưa con bé về đó.
Sau đó, em treo cổ ở trường học, đưa về.
Chưa tới hai ngày lại bị cưỡng ép đưa đi.
“Cây non không uốn thì không thẳng , cần phải chăm sóc! Không phải tùy hứng là đâu!”
“Nghe con bé ở trường học rối khắp nơi, vừa tìm đến bố mẹ của học vừa muốn tìm đến cả nhà báo, hiệu trưởng mới nhốt con bé vào phòng học âm nhạc.”
“Cũng chỉ bị nhốt có ba ngày, chính nó cũng không lời nào, cứng đầu chết đi .”
“Đó chỉ là nghịch thôi. Tất chân treo ở đó, nó chỉ cần vào là có thể nới lỏng ra. Chính con bé cũng không kêu lên, cũng không câu nào! Là con bé tự tìm đến cái chết, liên quan gì đến bọn tao chứ!”
Tôi khuôn mặt đỏ bừng của ông ấy: “Em không , ông quên rồi ư?”
Em không thể .
Mẹ kế vừa gả vào đây, con bé đang đi đường thì đụng phải mẹ kế, bị bà ấy véo miệng muốn con bé xin lỗi.
Không gì vẫn cứ bị véo, dù , con bé cũng không lời nào.
Bố tôi bị nghẹt thở.
Ông ấy đã cố hết sức để giải thích, hứa sẽ chia cho tôi một nửa số tiền.
Tôi từ tốn mỉm : “Em tôi , hai người các người chỉ có một người có thể thoát ra, nên để cho ai thoát ra đây?”
Bố tôi há to miệng, còn chưa kịp gì, lập tức bị sặc.
Mẹ kế cố gắng hết sức cũng không thể cử , hai người họ gào khóc hu hu, dần dần bị lớp mỡ kia lấp đầy.
Bạn thấy sao?