3.
Em tôi không thể vì con bé là một người câm.
Hồi còn nhỏ con bé bị ngã khi đang đi hái thảo dược, bởi vì không thể kêu cứu nên lúc người ta tìm thấy thì chân đã bị gãy, đi lại rất chậm chạp.
Vì nó thường xuyên bị mấy đứa trẻ lớn hơn trong làng bắt nạt.
Tính con bé mềm yếu, bị bắt nạt cũng sẽ không phản kháng, bốn năm trước lúc tôi thi lên đại học, vì không muốn để em ở trong làng bị bắt nạt nữa nên tôi đã cầu xin bố tôi đưa con bé đến một trường học đặc biệt.
Bố tôi đã tìm một người, rằng trước kia hiệu trưởng của trường đó khen ngợi rất nhiều, ông ấy đã xem ảnh chụp của em , biết con bé biết chữ, học phí không đắt.
Tôi cũng đã xem bài báo đó.
Nhưng tôi không ngờ rằng... đó chính là một tên súc sinh.
Về sau em lén lút chạy về nhà, hiệu trưởng lại đến đón, bố tôi cầm tiền của hiệu trưởng, mặc kệ em đang khóc lóc vẫn cương quyết đưa nó đi.
Sau đó bố tôi với tôi, tính em cũng bướng bỉnh y như tôi, nó không chịu quay về, tay móc chặt khung cửa, phải bẻ móng tay mới chịu buông ra.
Lần quay về này, người cũng không còn nữa.
Tôi thét lên chói tai ở trong điện thoại rằng chắc chắn chuyện của em không phải là ngoài ý muốn, chuyện này nhất định cũng không đơn giản như , bố tôi , cho dù có học sinh thấy cũng không ai đứng ra chứng cho con đâu, họ đều là phế vật cả, phế vật thì giúp gì cho phế vật chứ?
Trong lúc ngơ ngẩn có tiếng cào xước vang lên, giống như là móng tay đang cào trên cửa, tôi ngẩng đầu , trong căn phòng ẩm thấp tối tăm chẳng có gì cả.
Bạn thấy sao?