4
Ta và An An ở bên nhau, người vui sướng nhất chính là An An.
Người thứ hai vui sướng không phải ta, mà là Sơ Tuyết.
Bởi vì ta đã bảo An An giữ khoảng cách với Lý Trạch Đàm.
Nàng không chút do dự mà đồng ý, thẳng thắn từ bỏ một vị khách hàng lớn.
Kiểu con cưng của trời như Lý Trạch Đàm chỉ cần lạnh nhạt với hắn ta đôi lần, hắn ta sẽ không hạ mình mà đến nữa.
Rất nhanh sau đó, Lý Trạch Đàm quay về kinh thành.
Sơ Tuyết cũng rời đi.
Ngày tháng lại trở về yên bình.
Chỉ là đôi khi, lúc An An tựa vào lòng ta, ta lại thất thần, cảm thấy có chút không chân thực.
Ta thực sự đã ở bên nàng rồi sao?
Nhìn nàng ôm lấy ta rạng rỡ, ta lại không kiềm mà nghĩ, giờ đây Sơ Tuyết ra sao?
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Mùa hạ chúng ta hái sen, mùa đông đắp người tuyết, cũng khá vui vẻ.
Sau khi có quầy bánh rán của An An, cuộc sống dễ chịu hơn rất nhiều.
Sơ Tuyết đã rất lâu rồi không gửi thư cho ta.
Cho đến khi, nàng ấy gửi đến một phong thư, rằng nàng và Lý Trạch Đàm đã đính thân.
Đêm nhận thư, ta uống rất nhiều rượu.
Sau đó, ta cũng cầu thân với An An.
Ta chỉ thuận miệng một câu: "Nàng có muốn gả cho ta không?"
Ánh trăng rọi xuống gương mặt đỏ bừng của An An. Nàng quên cả nhai miếng cá khô trong miệng.
Nhưng ta nhanh chóng nghe câu trả lời của nàng: “Được."
Ta bật .
Thẩm Sơ Tuyết, nàng xem, nàng không cần ta, vẫn có người rất thích ta.
An An ngượng ngùng nắm lấy tay ta.
Nàng cho ta biết, phong tục quê nàng, kỳ thực ta phải quỳ xuống cầu hôn, lại còn phải vượt qua thử thách của phù dâu.
Vậy nên, theo lời nài nỉ của nàng, ta trịnh trọng hỏi lại lần nữa: "An An, nàng nguyện ý gả cho ta không?"
Nàng cũng nghiêm túc đáp:
"Ta nguyện ý."
"Trình Hoài Thời, tên của ta là..."
Ta không nghe rõ, vì ta đã say gục xuống rồi.
Đêm tân hôn qua loa.
Ta thậm chí dựa vào việc nàng không biết mà không đến nha môn hộ tịch hôn thư.
Nàng , vốn dĩ muốn giả vờ không đồng ý, dù sao khi ta cầu hôn trông cũng chẳng có chút thành ý nào.
Nhưng nàng không nỡ khiến ta buồn, không nỡ để ta lo lo mất, nên lập tức đồng ý.
Ta lại một lần nữa hoài nghi, liệu nàng có phải là tiên nữ từ trên trời xuống hay không.
Nàng , đợi đến lúc thích hợp, sẽ dẫn ta về nhà.
Lòng ta mềm nhũn.
Chỉ là, ta không ngờ, ngày ấy vĩnh viễn không đến.
5
Ta dùi mài kinh sử.
Ta muốn vào kinh thành, muốn lập công danh, cũng muốn... gặp lại Sơ Tuyết, để nàng ấy thấy ta bây giờ.
Nhưng cùng lúc nhận tin ta đỗ đạt, là tin nhà họ Thẩm xảy ra chuyện.
Cả nhà bị tru di, khi nghe tin ấy, đầu óc ta trống rỗng.
An An dường như ra , nàng có chút ghen, chắc chắn với ta, Thẩm Sơ Tuyết không sao.
Ta nắm chặt vai nàng, bảo nàng lại lần nữa. Nàng đau đớn đẩy ta ra, ta chẳng hề buông tay.
"Ta đã rồi! Thẩm Sơ Tuyết sẽ không sao! Chàng mau buông ra ra, đau lắm!”
Ta chăm nàng rất lâu, chắc chắn nàng không dối. Dù không biết nàng sao biết , chỉ cần Sơ Tuyết không sao là tốt rồi.
Quả nhiên, một đêm nọ, có người gõ cửa nhà ta. Là Sơ Tuyết.
Nàng ấy đứng đó, như tuyết trắng ngày đông, thuần khiết mà ngắn ngủi.
"Tốt quá, muội không sao."
Ta không tin nổi mà chạm lên má nàng ấy, ôm nàng ấy vào lòng.
"A Thời ca ca..."
Hồi lâu sau, ta quay đầu lại, thấy An An đứng đó, không biết đã từ bao giờ.
Sơ Tuyết tạm ở lại, An An bắt đầu cãi nhau với ta.
Nàng gì mà theo cốt truyện, ta không nên thu nhận giúp đỡ Thẩm Sơ Tuyết, người thu nhận nàng ấy phải là Lý Trạch Đàm.
Đây là lời lẽ gì thế!
Nam nhân ấy trước khi nhà họ Thẩm bị đày vào ngục đã hủy bỏ hôn ước.
"Sơ Tuyết đã trải qua những chuyện đó, sao nàng nỡ lòng đuổi nàng ấy đi?"
"Nàng đừng vô lý loạn, Sơ Tuyết sao có thể cố ý ngã để nàng?"
"Miếng kẹo lạc này nàng không ăn thì để cho Sơ Tuyết."
"Chỉ đủ tiền mua một cuộn gấm, Sơ Tuyết không quen mặc đồ vải thô, nàng nhịn một chút."
Ta chẳng nhớ rõ đã bao nhiêu lời tổn thương với nàng ấy nữa.
Dần dần, An An không còn cãi nhau với ta nữa. Nàng trở nên lặng lẽ, mỗi ngày ra sạp bán bánh, sau đó quay về đưa bạc kiếm cho ta.
Trong lòng ta không khỏi sinh ra chút hỗn loạn. Ta phải lên kinh thành nhậm chức.
"Đến kinh thành rồi, chúng ta sẽ ở riêng, Sơ Tuyết sẽ chuyển ra ngoài."
Khi ta những lời này, đôi mắt An An dường như sáng lên đôi chút.
Nàng cẩn thận hỏi ta: "Thật sao?"
Ta , thật.
Đó là thật, bởi Sơ Tuyết muốn sống ở nơi phồn hoa hơn.
Rất nhanh, An An phát hiện ta đưa hơn nửa bổng lộc cho Sơ Tuyết.
Nàng dường như cảm thấy mình bị lừa, nổi giận đùng đùng với ta.
Nàng giận đến cực điểm, bảo rằng nàng ghét ta, bảo ta và Thẩm Sơ Tuyết bên nhau đi, như nhiệm vụ của nàng xem như cũng hoàn thành rồi, nàng sẽ về nhà.
"Chát…"
Mặt nàng nghiêng qua một bên.
Ta không biết ta ra tay thế nào. Khi nghe thấy nàng bảo muốn ta và Sơ Tuyết ở bên nhau, nàng muốn rời đi, tay ta không khống chế .
Tay ta run rẩy, muốn xin lỗi nàng, nàng đột nhiên xoay người đi mất.
Ta không rõ biểu cảm của nàng. Khi nàng đẩy quầy bánh rán rời đi, ta đuổi theo hai bước, gọi tên nàng, nàng giả vờ không nghe thấy.
Lòng ta quặn thắt.
Kể từ khi đến kinh thành, ta và An An ngày càng xa cách. Gần như sắp trở thành người xa lạ.
Ta bận bịu đến không có thời gian tìm nàng chuyện đàng hoàng.
Có lần, ta cùng Sơ Tuyết đi viếng mộ, ngang qua quầy bánh của An An, thấy một người quen thuộc.
Lý Trạch Đàm lại mua bánh của nàng.
Hắn ta trả ba lượng bạc.
An An không nhận ra hắn ta, chỉ xem hắn ta là một vị khách ra tay hào phóng.
Ta không muốn để Sơ Tuyết thấy cảnh này, nàng ấy vẫn chưa buông bỏ Lý Trạch Đàm, ta sợ nàng ấy bị tổn thương.
Vậy nên, ta vội vàng dẫn Sơ Tuyết rời đi, bỏ lỡ ánh mắt theo của An An.
Từ hôm ấy, ta càng bức thiết muốn rời khỏi kinh thành.
Ở đây, cảm của ta và An An ngày càng tệ.
Ở đây, còn có Lý Trạch Đàm.
Dù ý định ban đầu ta đến với nàng không đơn thuần, ngần ấy năm bầu chẳng phải giả.
An An là thê tử của ta.
Trùng hợp, một ngày nọ, Sơ Tuyết chạy đến rằng nàng ấy quyết định từ bỏ Lý Trạch Đàm.
Nàng ấy khóc bảo muốn về Thanh Châu.
Ta với nàng ấy, ta đã quyết định xin đi ngoại phái Thanh Châu, nàng ấy có thể cùng ta và An An lên đường.
Về Thanh Châu.
Về Thanh Châu
Về nơi ta lần đầu gặp An An.
Nhưng cuối cùng, không thể quay lại nữa.
Bạn thấy sao?