Lời Từ Biệt Của [...] – Chương 6

10

 

Hệ thống nhắc nhở: [Một tiếng đếm ngược.]

 

Ta Trình Hoài Thời bận rộn trong bếp.  

 

Chỉ vài phút trước, Trình Hoài Thời kéo ta về nhà.  

 

Hắn nóng đến mức phải cởi áo ngoài, xắn tay áo lên.  

 

Dầu nóng b.ắ.n lên mu bàn tay hắn, hẳn là bị bỏng phồng rộp cả da thịt.  

 

Nhưng hắn cắn chặt môi, không lời nào. 

 

Mồ hôi chảy dài trên trán, hắn vẫn tranh thủ ngẩng lên với ta: "An An, nàng đợi một chút, cơm gà om sẽ xong ngay thôi."  

 

Nhưng hắn hoàn toàn không biết cơm gà om là gì.  

 

Một bát thịt gà kho kỳ lạ bưng lên.  

 

Trình Hoài Thời giấu bàn tay bị bỏng ra sau lưng, với ta: "Nàng mau thử xem, có phải là gà om nàng muốn ăn không?"  

 

Ta còn chưa kịp gì, bên ngoài chợt vang lên tiếng Thẩm Sơ Tuyết.  

 

"A Thời ca ca, huynh có ở nhà không?"  

 

"Tối qua sao huynh không đến?"  

 

Trình Hoài Thời tối qua lại không đến xác nhận sự an toàn của Thẩm Sơ Tuyết như thường lệ?  

 

Ta kinh ngạc hắn một cái. 

 

"Không rảnh." Trình Hoài Thời đáp.  

 

Thẩm Sơ Tuyết có chút bất ngờ, nàng ta không ngờ Trình Hoài Thời sẽ với nàng ta như thế.  

 

"Có phải tỷ tỷ không cho A Thời ca ca đến không?" Nàng ta ta : "Tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ta và A Thời ca ca..." 

 

Nàng ta chưa xong, đã bị Trình Hoài Thời cắt ngang.  

"Không liên quan đến nàng ấy!"  

 

Trình Hoài Thời căng thẳng liếc ta một cái.  

 

Lời của Thẩm Sơ Tuyết nghẹn lại, một lát sau nàng ta lại đáng thương :  "Nhưng ta sợ lắm, A Thời ca ca, gần đây ngõ Ngũ Lăng trộm cắp rất nhiều, nếu có kẻ xấu nào đối với ta…. thì sao..."  

 

Trình Hoài Thời đáp:  "Nếu chỗ ấy không an toàn, thì đừng ở nữa, tìm một tiểu viện rẻ hơn, số bạc còn lại có thể người hộ vệ."  

 

Ta bất giác bật .  

 

Thẩm Sơ Tuyết mở to mắt, không dám tin Trình Hoài Thời, :  "A Thời ca ca, huynh không quan tâm Sơ Tuyết nữa sao?"  

 

Trình Hoài Thời nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng:  "Muội cứ muốn ta thẳng sao?"  

 

"Hôm đó, ta thấy Lý Trạch Đàm ra vào viện tử của muội, có hắn ta che chở, không ai dám đến muội."  

 

Thì ra là .  

 

Nam nữ chính đã hòa rồi.  

Chẳng trách tối qua Trình Hoài Thời có thể nhẫn tâm không đi thăm Thẩm Sơ Tuyết.  

 

Nhưng vì sao nhiệm vụ của ta vẫn hoàn thành?  

 

Ta còn đang thắc mắc, đã nghe Thẩm Sơ Tuyết sốt sắng :  "A Thời ca ca, huynh nghe ta giải thích!"  

 

"Ta và Lý Trạch Đàm tuyệt đối không thể nào ở bên nhau, hắn nhận một nghĩa muội, cùng nàng ta mờ ám không rõ, ta c.h.ế.t cũng không tha thứ cho hắn!"  

 

Thấy Trình Hoài Thời hoàn toàn không lòng, Thẩm Sơ Tuyết càng thêm hoảng hốt.  

 

"Con tiện nhân đó chia rẽ quan hệ giữa ta và Lý Trạch Đàm, hắn thiên vị nàng ta, căn bản không ta!"  

 

Nói xong lời này, nàng ta đột nhiên im bặt, tựa như bị bóp cổ.  

 

Nàng ta vội vã Trình Hoài Thời, : "Nhưng ta và A Thời ca ca không giống nhau, chúng ta từ nhỏ đã ngoắc tay, huynh muốn cưới ta, bảo vệ ta cả đời mà..."  

 

"Đủ rồi!" Trình Hoài Thời nắm khung cửa, khớp xương trắng bệch.  

 

Lần đầu tiên hắn không nể mặt Thẩm Sơ Tuyết như .

“Muội đi đi, sau này đừng đến nữa, Trình Hoài Thời ta chỉ có một thê tử duy nhất là An An.”

 

Trình Hoài Thời đóng cửa lại ngay trước mặt Thẩm Sơ Tuyết.

---

11

Trình Hoài Thời lại một lần nữa quay trở về bên bàn.  

 

Hắn áy náy ta một cái.  

“Mau ăn đi, không ăn sẽ nguội mất.”  

 

Ta không đũa, Ta không muốn ăn, ta muốn giữ bụng để về nhà ăn.  

 

Ăn đồ Trình Hoài Thời nấu ở đây, ta quay về sẽ không ăn nổi nữa.  

 

Thấy ta chẳng đậy, ánh sáng trong mắt Trình Hoài Thời càng lúc càng u tối.  

 

“Là ta không ngon sao?”  

 

“Vậy để ta đi lại.” Hắn bất ngờ đứng bật dậy.

  

Ta : “Trong nhà không còn gà nữa.”  

 

Hắn : “Vậy ta đi mua, nàng chờ ta trở lại, ta lại nấu cho nàng.”  

 

“Ta không chờ nữa.”  

 

Ta thẳng vào đôi mắt né tránh của Trình Hoài Thời.  

 

Không khí trong phòng bỗng chốc ngưng đọng. Động tác của Trình Hoài Thời hoàn toàn ngừng lại.  

 

Nếu không phải hắn vẫn thở, ta còn tưởng thời gian tạm dừng thật rồi.  

 

Nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, thời gian năm năm kề cận nhau bỗng lướt qua trong tâm trí ta.  

 

Mười tám tuổi bắt đầu đương, đối với ta mà vẫn còn quá sớm.  

 

Chưa thấy thế giới, chưa gặp người tài giỏi, dễ dàng rơi vào mù quáng.  

 

Đương nhiên, có lẽ còn có chút tâm lý tâm lý chim non.  

Rất lâu về trước, Trình Hoài Thời là người duy nhất ta có thể nương tựa ở nơi đây.  

 

Nếu ở thế giới cũ, biết đâu ngay lần đầu hắn khiến ta tổn thương, ta đã dứt khoát chia tay.  

 

Sau đó, cùng bè đại học tìm đến một quán bar nhỏ, nghe ca, bộ tịch rơi hai giọt nước mắt là xong chuyện.  

 

Cho nên mới , công lược gì đó, xuyên không gì đó, thực sự giống lừa đảo.  

 

Chặt đứt mọi liên hệ mười tám năm của với thế giới trước đây, quăng đến một nơi xa lạ, không để lại gì cả, còn bắt việc.  

 

Lúc ấy, ta Trình Hoài Thời, rất khó mà rằng đó không phải là một loại tự thôi miên và tự lừa dối.  

 

Ta hắn, nên ta muốn cứu hắn.  

 

Là ta tự nguyện vì ta hắn. 

 

Ta dựa vào hắn để sống, ngay từ đầu này đã chẳng công bằng.  

 

Sau khi nhận ra ta không Trình Hoài Thời nữa, thẩm tử thân quen còn khuyên ta, nam nhân ai chả thế, Trình Hoài Thời còn là người có tiền đồ, giờ ta thông suốt còn tốt hơn sau này khi hắn tam thê tứ thiếp rồi mới thấu, chuẩn bị sớm, giữ vững vị trí chính thất vẫn hơn.

 

Bà ấy đúng, phụ nữ ở thời đại này, phần lớn chỉ có thể như , không chọn.  

 

Ta vô cùng may mắn, ta không thuộc về nơi này. 

 

Đúng , ta không thuộc về nơi đây.  

 

[Bắt đầu một phút đếm ngược.]

 

[Con đường thời không đang mở.]

 

[Chúc mừng ký chủ 88998 hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị trở về.]

 

Trình Hoài Thời ôm ta vào lòng.  

 

Thân thể hắn nóng rực, khoá chặt ta trong vòng tay.

  

“An An, chúng ta lại từ đầu, lần này ta nhất định sẽ tốt…”  

 

Hệ thống xác nhận với ta lần cuối: [Ký chủ chắc chắn không mang theo người trở về thế giới cũ?]

 

Ta không chút do dự gật đầu: “Chắc chắn.”  

 

“An An!”  

 

Trình Hoài Thời ta, đôi mắt đỏ ngầu.  

 

“Đừng đi!”  

 

“Nếu phải đi, hãy mang ta theo!”  

 

Hắn siết chặt lấy bờ vai ta: “Đừng bỏ rơi ta.”

  

Lúc này ta mới nhận ra, dường như Trình Hoài Thời nghe thấy giọng của hệ thống.  

 

Hệ thống kiểm tra rồi : [Chức năng mang người mới đưa vào sử dụng, không tránh khỏi có chút bug.]

 

[Khi rời đi sẽ khiến người của ký chủ nghe thấy âm thanh của hệ thống.]

 

[Đây không phải là lần đầu tiên người của ký chủ nghe thất âm thanh hệ thống.] 

 

[Cảm ơn ký chủ 88998 đã phản hồi, hệ thống sẽ nhanh chóng báo cáo và sửa chữa.]

 

Nói xong, hệ thống tiếp tục theo quy trình: [Xác nhận mang theo bảo vật của thế giới này: một đôi vòng tay ngọc bích, một đôi khuyên tai vàng nạm trân châu, một trâm mã não đỏ linh lung bát bảo, một trâm cài phỉ thúy cực phẩm, một miếng bạch ngọc song long cổ đại…]

 

Hệ thống đọc như báo món ăn suốt hai phút.  

 

“Xác nhận.”  

 

Sau khi không mang người , bảo vật có thể mang theo kha khá.  

 

[Ba mươi giây đếm ngược cuối cùng.]

 

[30, 29, 28…]

  

Ta Trình Hoài Thời lần cuối.  

 

Hắn dường như vẫn không thể chấp nhận, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên má ta. 

 

“An An, đừng đi…”  

 

Ta giống như khi còn ân ái từ rất lâu trước, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn.

  

Động tác vô cùng dịu dàng, như thể vẫn đang nhau.

  

Ta từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt Trình Hoài Thời.  

 

Đêm tân hôn, hắn hôn lên đôi mày của ta.  

 

Ta thức khuya dậy sớm bày hàng, hắn đau lòng sau này sẽ không phụ bạc ta.  

 

Những cảnh tượng ấy lần lượt thoáng qua, tựa hồ như mới hôm qua.  

 

Trong mắt Trình Hoài Thời ánh lên tia hy vọng.  

 

Nhưng lời tiếp theo của ta, đã lập tức nghiền nát tia hy vọng ấy.  

 

“Trình Hoài Thời, một hồi phu thê, dễ hợp dễ tan, sau này không gặp lại.”  

 

[3, 2, 1]

  

“Đừng…”  

 

Nói xong câu ấy, ta lập tức biến mất khỏi vòng tay Trình Hoài Thời.  

 

Trong con đường thời không, dường như ta nghe thấy tiếng khóc.  

 

Ta không quay đầu lại, mang theo một bao tải bảo vật, không hề do dự bước về phía ánh sáng.  

 

Ta trở về nhà rồi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...