2
Trình Hoài Thời không ngờ ta lại dễ chuyện như .
Hắn mím môi, chậm rãi :
“Nàng hiểu chuyện như thì tốt.”
Hiểu chuyện?
Ta lạnh trong lòng, đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta, với ta mà nó cực kỳ khó khăn trắc trở.
Ta không hiểu kỹ xảo công lược gì đó, chỉ biết dùng chân tâm đổi lấy chân tâm.
Năm năm dốc lòng dốc sức, đổi lại chỉ là một câu “hiểu chuyện.”
Ta từng sợ Trình Hoài Thời vì Thẩm Sơ Tuyết mà bỏ mạng, liều mạng ngăn cản hắn đi tìm Thẩm Sơ Tuyết. Nhưng ngoại trừ mang đến cãi vã, cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau bữa tối, Trình Hoài Thời lại muốn ra ngoài như thường lệ.
Hắn đi xác nhận Thẩm Sơ Tuyết ở nhà một mình có an toàn hay không.
Nhưng hôm nay, hắn lại hiếm có thêm một câu: “Sơ Tuyết mất hết người thân, ta không tránh phải quan tâm nàng ấy nhiều hơn một chút…”
Phụ thân của Thẩm Sơ Tuyết tham ô ngân lượng cứu trợ thiên tai, cả nhà họ Thẩm bị tru di.
Ma ma trung thành dùng nữ nhi của mình thay thế Thẩm Sơ Tuyết, vì nàng ta thoát một kiếp, chạy về quê cũ Thanh Châu.
Thời niên thiếu, Thẩm Sơ Tuyết và Trình Hoài Thời đã quen biết. Tiểu thư xinh đẹp như ngọc và chàng thiếu niên nghèo khổ xuất thân hàn môn.
Thẩm Sơ Tuyết đối với Trình Hoài Thời là bạch nguyệt quang không dám chạm đến.
Khi lời này, trong mắt Trình Hoài Thời lại không tự chủ mà hiện lên sự đau lòng, có lẽ chính hắn cũng không hay biết, mỗi khi hắn nhắc đến Thẩm Sơ Tuyết, ánh mắt hắn có bao nhiêu thương xót.
May mắn thay, ta đã thông suốt rồi.
Thời trẻ ai mà không từng trải qua một mối thất bại?
Ta thừa nhận ta mù mắt.
Trình Hoài Thời : “Ta đi rồi về, nàng đừng ngăn ta, ngăn cũng vô ích…”
Hắn còn chưa hết, ta đã chu đáo đưa đèn lồng cho hắn.
“Trên đường cẩn thận.”
“Nếu thực sự quá muộn, thì cứ ở lại chỗ nàng ta mà nghỉ ngơi.”
Lần này, Trình Hoài Thời hoàn toàn ngây ra.
---
3
Thấy ta độ lượng như thế, Trình Hoài Thời lại dừng bước.
Hắn nhíu mày hỏi: “Nàng đang giận sao?”
Giận ư?
Không, ta đã không còn giận từ lâu rồi.
Ta đã quên mất, mình bắt đầu không giận từ khi nào. Có lẽ là lần trước, khi Thẩm Sơ Tuyết bị cảm lạnh, hắn vội vã chạy đi, bỏ mặc ta đau bụng kinh đến mức không thể bước nổi lại giữa đường?
Hay là lần vì Thẩm Sơ Tuyết nhiều hơn hai lần, hắn đã đưa chiếc trâm gỗ cho nàng ta, thứ mà hắn tự tay khắc vốn đã hứa tặng ta quà sinh nhật.
Nhiều chuyện quá, ta không nhớ rõ nữa.
Nhưng ta biết rõ, hiện giờ ta chẳng còn chút tức giận nào.
Thế Trình Hoài Thời không tin.
Hắn lạnh nhạt : “Nàng đừng giận nữa.”
“Nàng có biết không, lần trước nàng ngăn ta không cho đi, nhà nàng ấy suýt nữa thì bị trộm đột nhập.”
Hắn ta với vẻ mặt trách cứ, như thể việc nhà Thẩm Sơ Tuyết bị trộm là do ta .
Ta tuy không giận, cũng chẳng muốn bị gán cho cái tội lớn như thế.
“Ngõ Ngũ Lăng nàng ta ở tiền cao ngất ngưởng, xung quanh toàn gia đình giàu có, người khác đều có hộ viện trông nhà, nàng ta không mời nổi lại đổ lỗi lên đầu ta sao?”
Nói đến thì, tiền nhà của nàng ta cũng là do Trình Hoài Thời chi trả.
Viện của ta và hắn nằm nơi hẻo lánh, hàng xóm cũng toàn người không dễ sống chung.
Khi đó để tiết kiệm tiền, ta cắn răng chọn nơi này.
Nào ngờ, tiền tiết kiệm , đều bị hắn đổ vào người Thẩm Sơ Tuyết.
Trình Hoài Thời ta, vẻ mặt đầy thất vọng:
“Sơ Tuyết đơn độc, khao khát náo nhiệt, nàng chẳng có chút đồng cảm nào sao? Nàng còn có lương tâm không?”
Lòng hắn thiên vị đến mức không có giới hạn.
Nhiều lời vô ích, ta nhạt:
“Vậy chàng mau đi ở cạnh nàng ta đi.”
Trình Hoài Thời nghẹn lời, quay lưng rời đi. Ta cũng quay vào phòng.
Một lát sau, bên cửa sổ đột nhiên vang lên giọng của Trình Hoài Thời: “Ta đi rồi về, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đi rồi về”, mấy chữ này ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Mới đầu, ta còn ngốc nghếch chờ hắn về.
Chờ mãi, chờ đến sáng.
Trình Hoài Thời , Thẩm Sơ Tuyết mơ thấy ác mộng, hắn không yên lòng, ở lại bên ngoài phòng nàng ta.
Giờ đây, tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Ta ngủ một giấc ngon lành.
Trong mơ không có Trình Hoài Thời, chỉ có ngôi nhà thân quen của ta. Còn có mùi thịt kho tàu thơm lừng.
Thật tốt quá, ta sắp về nhà rồi, Trình Hoài Thời cút đi.
---
4
Đêm qua, quả nhiên Trình Hoài Thời không về.
Sáng sớm hôm sau, khi Trình Hoài Thời trên người đọng đầy hơi sương bước vào, ta đang ngồi ăn bánh rán.
“Đêm qua, gần nhà Sơ Tuyết xuất hiện lưu dân, người vừa bị bắt sáng nay, ta đã quay về ngay.”
Trình Hoài Thời ngồi xuống, đang định đưa tay thì lại thấy trên bàn ngoài bánh trong bát của ta, chẳng còn gì khác. Động tác của hắn khựng lại, về phía ta.
Ta vùi đầu ăn, chẳng buồn để ý đến hắn.
Ngày trước, mỗi sáng trước khi ta bày quán đều sẽ chuẩn bị một phần bữa sáng tự tay cho Trình Hoài Thời.
Bánh rán , bánh kẹp kiểu Trung đều là những món ăn lạ lẫm đối với hắn.
Ta đã dành cả tấm lòng chăm sóc hắn.
Ban đầu, Trình Hoài Thời thu nhận ta, ta việc nhà để trả tiền phòng, không tốt lắm, Trình Hoài Thời sẽ giúp ta một tay.
Nhưng sau đó, khi tay ta chai sạn, da tay thô ráp, ngày càng thành thạo, việc nhà cũng thành trách nhiệm của riêng ta.
Ăn xong, ta thay xiêm y, mang túi tiền ra ngoài mua sắm.
Hệ thống rằng, nhiệm vụ hoàn thành có thể mang người mình cùng quay về.
Ta thương lượng với hệ thống, đổi người thành đặc sản.
Hệ thống đồng ý, ta liệt kê một danh sách dài dằng dặc trong đầu. Ngay cả quà cho mợ ba xa lắc xa lơ cũng ở bên trong. Dẫu sao, số tiền này không tiêu thì cũng không mang đi .
So với để Thẩm Sơ Tuyết lợi, không bằng để cho mợ ba của ta hưởng lợi.
Đi chưa xa, ta thấy một nhóm lưu manh đứng trong ngõ.
Ta quen thuộc gọi một tiếng "Trương ca", sau đó đóng phí bảo hộ.
Trình Hoài Thời bận bịu công vụ, thời gian còn lại đều dành cho Thẩm Sơ Tuyết, đương nhiên không thấy ta đang nỗ lực để sống.
Những lúc hắn đi thâu đêm ở bên Thẩm Sơ Tuyết, ta đặt d.a.o thái dưới gối mới dám ngủ say.
Nơi Thẩm Sơ Tuyết ở đã chẳng bình yên, nơi đây sao an ổn?
“An An...”
Đột nhiên giọng của Trình Hoài Thời vang lên phía sau.
Bạn thấy sao?