8.
Mười mấy ngày sau khi khóa thẻ của tôi, Hứa Dật gửi không ít tin nhắn.
Nhưng thái độ vẫn mang vẻ ngạo mạn như một vị thần hạ phàm.
“Em quay lại nhận lỗi thì vẫn có thể bà Hứa.”
Thấy tôi không trả lời, ta tiếp tục gửi những câu hỏi lặt vặt không liên quan.
“Ngày mai họp hội đồng, nên mặc gì?”
“Cái kẹp cà vạt sapphire của đâu?”
“Quà chuẩn bị cho nhà họ Hà để đâu rồi?”
“Anh đau dạ dày, Thư Niệm.”
“Thư Niệm, đã cho em nhiều cơ hội như , em nên biết điều mà quay lại.”
Tôi nhắn lại:
“Mấy chuyện nhỏ nhặt đó tôi không rõ. Việc sinh hoạt của đều do Lưu và quản gia Vương lo liệu.”
Từ đêm ta đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã giao tất cả những công việc liên quan đến sinh hoạt của ta cho người khác.
Tôi không còn là bảo mẫu miễn phí, cũng chẳng cần tự mình cảm trước những hy sinh vô nghĩa.
Đêm hôm đó, Lưu đưa tôi đến bệnh viện.
Đôi chân vốn đã có chấn thương cũ nay lại bị lạnh cóng, lần này hoàn toàn tổn thương nghiêm trọng hơn.
Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi thấy trên điện thoại là tin nhắn của Hứa Dật:
“Đừng bộ đáng thương nữa. Chuẩn bị cho buổi tiệc gia đình vào ngày kia.”
Sau khi xuất viện, tôi quay về và sống như bình thường.
Tôi không thể vì Hứa Dật là kẻ tồi tệ mà quay lại với những ngày tháng bị chủ nợ truy đuổi.
Việc khiến bản thân sống tốt hơn mới là ưu tiên hàng đầu.
Những bữa cơm nguội lạnh, ly sữa ấm sau mỗi lần ta say rượu, đều là do Lưu chuẩn bị.
Thuốc dạ dày mang theo bên người và quà cáp giao dịch đều do quản gia sắp xếp.
Quần áo và phụ kiện trong tủ ta cập nhật định kỳ bởi stylist riêng.
Hứa Dật vẫn sống trong ảo tưởng rằng mình “nắm trọn tôi trong tay”.
Tôi tiếp tục “bà Hứa” trong giới phu nhân, sống như cá gặp nước.
Nhưng lần này, tôi không vì ta, mà là vì chính tôi.
Từng bước một, tôi tận dụng mối quan hệ từ mẹ Hứa trong giới luật sư, mở rộng mạng lưới và cuối cùng tìm cơ hội đầu tư vào xưởng trang sức của Hạ Đình – con riêng của nhà họ Hạ.
Tôi khéo léo giới thiệu nguồn khách hàng, tận dụng tài nguyên từ các buổi đấu giá từ thiện để tìm kiếm hàng hóa cao cấp.
Khi phòng việc xây dựng danh tiếng và mạng lưới, tôi nhân cơ hội đầu tư thêm vào một nhà máy sản xuất trang sức.
Sau bao năm, tài khoản vốn luôn trống rỗng của tôi cuối cùng cũng có một con số đáng kể.
Giờ đây, tôi đã có đủ tự tin để không cần nhẫn nhịn Hứa Dật nữa.
Khi tôi đang leo núi, mẹ Hứa gọi đến.
Có lẽ bà đang ngồi móng hoặc huấn luyện viên thể hình mát-xa ở đâu đó.
Nghe thấy tôi hơi thở dồn dập, giọng bà đầy đắc ý và ra vẻ bề trên:
“Thư Niệm à, nghe Hứa Dật đã khóa thẻ của rồi. Ra ngoài vài ngày, biết khó khăn thế nào rồi chứ?”
9.
“Không phải tôi đâu, xuất thân thấp kém, chỉ biết đến mấy thứ cảm nhỏ nhặt.”
“Nhà nào có bà vợ lại chọn lúc chồng thăng chức, con cái học hành tiến bộ, bản thân đang ở đỉnh cao mà đòi ly hôn chứ?”
Tôi đáp:
“Chẳng lẽ ly hôn phải chọn một thời điểm tệ để sao?”
Giọng bà lập tức cao vút, đầy tức giận:
“Những gì cố gắng để bà Hứa đều đổ sông đổ bể, không tiếc sao?!”
Ngẩng đầu lên trời cao, tôi gắng sức đặt mũi chân lên một mỏm đá nhỏ, như thể sắp rơi vẫn bám trụ .
Tôi bật khẩy.
Ha, bà đúng, tôi đã bỏ ra rất nhiều để bà Hứa.
Nhưng bà có biết không, chi phí chìm không tham gia vào các quyết định quan trọng.
Mẹ Hứa tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Cô là loại đàn bà chui ra từ hang chuột, hưởng bao năm trời tốt đẹp từ nhà họ Hứa, giờ còn dám đòi ly hôn mà muốn chia nhiều thế à?!”
“Nếu dám ly hôn, tôi sẽ khiến không nhận một xu nào!”
Tôi nhẹ nhàng nhấn vào tai nghe, cúp máy.
Tôi không giải thích, không biện minh, cũng không cần thuyết phục họ.
Tôi từ từ dang rộng cánh tay, bên dưới là vách núi hiểm trở.
Nhưng tôi giống như một đại bàng dày dạn và thuần thục, sẵn sàng cất cánh.
Ngày hôm sau, luật sư gửi cho tôi hồ sơ nghi ngờ mẹ Hứa từng bị bắt vì tội mua dâm.
Tôi khác với những nàng Lọ Lem trong giới hào môn – tôi không nhân từ.
Buổi tối, nhà họ Hứa vì tức giận mà lập tức tung tin đồn.
Thư ký của bà Vương nhắn tin cho tôi, thông báo rằng không cần lo buổi tiệc từ thiện nữa.
Buổi tiệc tôi chuẩn bị suốt nửa năm, chỉ còn vài ngày là diễn ra, giờ lại bảo không cần thì không cần.
Sau đó, điện thoại tôi nhận vô số tin nhắn:
Bà Hà:
“Nghe định ly hôn với Hứa tổng? Cô đừng dại dột nhé, người đàn ông kim cương như thế, ai chẳng muốn.”
Bà Vương:
“Tôi rất thích , cần cân nhắc kỹ lưỡng lợi và .”
Hạ Đình:
“Hứa Dật đúng là kiểu người thâm hiểm, vừa tung tin ly hôn, giờ lại đổi thư ký mới rồi đấy!”
Hạ Thi Vũ:
“Cuối cùng cũng rời đi. Thật ra đâu xứng với Hứa Dật.”
Khóa thẻ, cắt kinh tế là bước đầu tiên.
Tung tin đồn, cắt đứt “sự nghiệp đáng tự hào” của tôi là bước thứ hai.
Trong mắt ta, ngoài việc tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện Giang Thành và lấy lòng các phu nhân, tôi chẳng gì khác.
Anh ta nghĩ tôi sẽ sợ hãi, lo lắng.
Thật đáng tiếc, Hứa Dật đã nhầm.
Tôi đã từ bỏ tất cả những gì thuộc về Giang Thành, còn gì phải hối hận mà cúi đầu?
Sự ngoan ngoãn và nhẫn nhịn của tôi trước đây là vì ta mà thuận theo, sau đó là vì khi đã quyết tâm rời đi, tôi chẳng còn quan tâm nữa.
Ngồi trước cửa sổ lớn, ngắm cảnh mặt trời mọc rồi lặn.
Tôi uống hết những loại rượu ngọt mà mình thích, hoàn thành hồ sơ nộp cho chương trình cao học về lịch sử nghệ thuật Hồng Kông.
Trước đây, tôi không thể học cao học vì nghèo.
Sau đó, tôi học MBA là vì Hứa Dật.
Khi muốn học tiếp, ta bảo không cần thiết.
Bây giờ, tôi có thể học thứ mình thích.
Khi gửi đi hồ sơ, tôi cảm nhận sự nhẹ nhõm.
Thư Niệm, vốn co rút lại vì áp lực, giờ đây đang dần mở ra.
Tin nhắn từ kế toán viên đến: tài khoản ở nước ngoài hiện có 20 triệu tiền mặt.
Tháng năm ở Giang Thành, thời tiết thật đẹp.
10.
Tin đồn ly hôn giống như một cú vào đám bông – chẳng tạo sóng gió gì.
Hứa Dật, vốn luôn giữ vẻ chín chắn và nho nhã, trong tin nhắn gửi cho tôi lại trở nên thất thường.
Ban đầu, ta về những nơi chúng tôi từng gặp nhau.
“Làng Giang Bắc sắp bị dỡ rồi.”
“Mảnh đất chúng ta từng để xây căn nhà đó, tôi đã đặt mua từ trước.”
Tại sao lại nhắc đến nơi đó sau 12 năm?
Vậy 11 năm hôn nhân qua, tôi là gì?
Khi tôi không trả lời, ta lại hóa thành kẻ hề.
“Cô nghĩ mình xứng đáng lấy đi ba căn nhà khi ly hôn sao?”
“Thư Niệm, tốt nhất nên cúi đầu nhận lỗi.”
Với thỏa thuận tiền hôn nhân khắc nghiệt, những gì tôi có thể nhận vốn chẳng nhiều.
Nhưng Hứa Dật lại nghĩ tôi thậm chí không đáng giá ba căn nhà.
Tôi rốt cuộc là sự tồn tại rẻ mạt đến mức nào trong mắt ta?
Cảm giác mặn chát và cay đắng đọng lại trong miệng.
Tôi hít một hơi thật sâu, thở ra dài và nhẹ, cuối cùng chỉ nở một nụ tự giễu.
Luật sư liên tục trao đổi, rằng phía Hứa Dật mãi không chịu thảo luận việc ly hôn và gợi ý tôi có thể khởi kiện.
Nhưng tôi không muốn lớn chuyện, chỉ muốn lấy tiền rồi rời đi.
Tôi gọi cho ta:
“Anh và Hạ Thi Vũ dây dưa suốt hai năm qua, không sợ tôi với nhà họ Vương sao? Chúng ta tốt đẹp chia tay không à?”
Hạ Thi Vũ là mối đầu của ta, cũng là vợ kế của ông Vương.
Hứa Dật bật :
“Em thật sự vì chuyện đó mà loạn lên sao?”
Ha, ta vẫn tự cao như thế.
“Yên tâm, tôi không ăn lại cỏ cũ. Cô ấy đã nhận một ít cổ phần từ ông Vương, còn chiếc nhẫn đó…”
Tôi ngắt lời ta:
“Tôi không muốn biết tính toán gì đâu, Hứa tiên sinh.”
“Tôi chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ ly hôn.”
Qua điện thoại, tôi nghe tiếng trầm thấp của ta:
“Thư Niệm, em vẫn giữ sự cứng rắn giống như lúc chúng ta mới quen.”
Ở tầng lớp dưới cùng, nhiều người sẽ trở thành kẻ mạnh miệng, sẵn sàng chiến đấu.
Ngày đó, khi cha mẹ Hứa Dật trốn ra nước ngoài, ta phải sống chui nhủi trong những khu ổ chuột.
Lúc bị chủ nhà trọ khó, tôi đứng ra cãi nhau thay ta, còn ta chỉ đứng sau lưng tôi khẽ.
Nụ quá dễ nghe, dáng vẻ lại quá cao quý, khiến tôi không nỡ trách móc.
Khi ta bị chủ nợ truy đuổi, tôi còn giúp ta chạy trốn, thậm chí bị ngã đến chấn thương chân.
Nếu không vì vết thương cũ đó, có lẽ tôi đã không bị đông cứng trong cái đêm mùa đông đó.
Hồi đó, ta vừa khóc vừa cõng tôi chạy 5km, kiệt sức đến mức nôn mửa khi đến bệnh viện.
Nôn xong, ta vẫn cố gắng chạy khắp phòng cấp cứu để tìm bác sĩ cho tôi.
Hóa ra, chúng tôi đã từng nhau đến mức đó.
Trái tim tôi lạnh lẽo như băng.
Tôi ngắt điện thoại.
Hứa Dật gửi tin nhắn, giống như một người “ban ơn”:
“Thư Niệm, tha thứ cho sự vô lý của em. Buổi tiệc tối mai hãy đeo nhẫn, mặc chiếc váy đó.”
11.
Thư ký của ta mang đến một chiếc váy đuôi cá màu trắng, đính đầy ngọc trai và pha lê.
Chiếc váy là thiết kế mới nhất của thương hiệu C, vừa ra mắt hôm qua.
Hứa Dật chắc hẳn đã phải vận dụng không ít mối quan hệ để gửi nó đến tay tôi đúng giờ.
Ánh nắng qua cửa sổ rơi trên chiếc váy đắt đỏ, khiến nó lấp lánh, đẹp đến choáng ngợp.
Ngay cả bà Vương, người từng trải qua không biết bao nhiêu buổi tiệc xa hoa, cũng có thể bị cảm trước vẻ đẹp của nó.
Tôi bật , tiếng lanh lảnh vang lên, khóe môi hết nhếch lên lại cụp xuống.
Hứa Dật thật sự rất giỏi “binh pháp”.
Sau khi đè nén và tôi cảm thấy nhỏ bé, giờ đây lại bất ngờ ban cho tôi một món quà ngọt ngào.
Thật buồn , sự quan tâm mà tôi từng khát khao, giờ đây lại đến vào lúc tôi đã vứt bỏ nó như rác rưởi.
Chúng tôi gặp nhau trước cửa biệt thự trên đỉnh núi.
Hứa Dật vẫn giữ vẻ ngoài khiến người ta không thể rời mắt.
Mái tóc chải chuốt gọn gàng, cặp kính gọng vàng đậu ngay ngắn trên sống mũi cao, cúc áo sơ mi đính ngọc lục bảo nổi bật bên tay áo vest vừa vặn.
Khi thấy tôi, ánh mắt ta thoáng chút ngạc nhiên, sau đó là vẻ kinh ngạc.
Chiếc váy cúp ngực khoe làn da rám nắng và những đường cơ bắp mảnh mai mà tôi có nhờ leo núi.
Tôi búi tóc cao, trông tràn đầy sức sống.
Hứa Dật luôn thích những người phụ nữ tự nhiên, hoang dại – sáu thư ký trước của ta đều như thế.
Nhưng khi nhận ra tôi không mặc chiếc váy ta tặng, vẻ mặt ta ngay lập tức sầm xuống.
Tôi mặc một chiếc váy đen với những viên pha lê khảm kín đáo.
Ánh mắt ta lạnh như băng, ngay sau đó lại cố gượng một nụ .
Vẫn giữ vẻ tự cao tự đại, ta :
“Vì em không giống mấy bà vợ khác, lần này tha thứ cho em.”
Nói xong, ta kéo tôi vào hội trường.
Hội trường tiệc sang trọng với âm thanh êm ái của những bản waltz.
Vừa bước vào, tôi thấy bà Hà các phu nhân vây quanh, bàn tán về chiếc nhẫn ruby huyết bồ câu của bà ấy.
Mọi người trong hội trường đều quay đầu lại chúng tôi, những ánh mắt tò mò và chờ đợi màn kịch thú vị.
Hứa Dật mỉm nhã nhặn, cúi xuống liếc tôi một cái.
Ánh mắt ta rằng:
“Không có , em sẽ chẳng còn gì cả.”
Ngay lúc đó, ta giả vờ thân mật, ôm tôi và dẫn tôi đi chào hỏi từng người.
Những ánh mắt dò xét lập tức trở nên thân thiện hơn.
Hứa Dật cúi đầu, thì thầm bên tai tôi bằng giọng nhẹ nhàng đầy mỉa mai:
“Thấy chưa? Ly hôn, em sẽ không còn gì cả.”
Tôi cúi mắt, không chút cảm .
Tôi không quan tâm.
Thế giới không thuộc về tôi, mất đi cũng chẳng sao.
Giữa lúc đó, Hạ Thi Vũ duyên dáng bước tới.
Bạn thấy sao?