11
Tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo.
Tôi tổng hợp tất cả bằng chứng liên quan đến sự mập mờ giữa Chu Khuê An và Ngô Di theo dòng thời gian và trực tiếp công khai trên mạng.
Ngoài chuyện ăn đồ ăn trên xe bẩn xe và trả phí rửa xe, Ngô Di còn để lại đồng hồ, kẹp tóc, dây buộc tóc, lọ sơn móng tay trong suốt, và cả khẩu trang dính son môi.
Mỗi lần ta ngồi trên xe của Chu Khuê An, đều để lại mùi nước hoa pheromone nồng nặc.
Bác sĩ của Bệnh viện Huệ Hợp không phép dùng nước hoa khi đi , mà ta lại rất biết cách tạo không khí, sau một ngày việc mệt mỏi, vẫn xịt thứ nước hoa đầy ám chỉ lên xe của người khác giới.
Gọi là ám chỉ thì hơi nhẹ nhàng, đúng ra là ta đang kích thích ham muốn.
Lần trước, sau khi buổi tiệc kết thúc, Chu Khuê An đưa ta về nhà, tôi đã một chiếc taxi để theo sau, tận mắt chứng kiến ta giả vờ say rượu và lao vào lòng Chu Khuê An, cố gắng hôn vào cằm ta.
Mặc dù Chu Khuê An đã lập tức đẩy ta ra.
Nhưng rồi thì sao chứ?
Anh ta hoàn toàn có thể không đưa ta về nhà.
Ngoài ra, Ngô Di còn thường xuyên đăng những câu và hình ảnh mơ hồ lên mạng xã hội. Cô ta và Chu Khuê An cùng theo một thầy giáo, Chu Khuê An vào bệnh viện trước ta hai năm, thầy giáo rất bận rộn, nên một số việc cơ bản đều do Chu Khuê An hướng dẫn ta.
Trước đây, tôi đã chụp lại màn hình những bài đăng đó, ban đầu là để gửi cho Chu Khuê An chất vấn, hết lần này đến lần khác, và mỗi lần ta đều rằng sẽ xử lý.
Nhưng thực tế là ta chưa bao giờ xử lý .
Một người phụ nữ dám nhiều lần khiêu khích chính thức một cách không kiêng nể như thế, chỉ có thể là vì Chu Khuê An không có hành gì.
Để sự việc lan tỏa nhanh hơn, tôi đã bỏ tiền ra mua lượng truy cập và liên hệ với nhiều trang tin tức để liên tục đăng tải.
Những người dùng mạng nhanh chóng khám ra vụ việc, trong đó có không ít bệnh nhân từng điều trị tại bệnh viện.
“Không thể nào, bác sĩ Chu tốt lắm mà, tôi từng nằm viện dưới sự chăm sóc của ấy, thực sự ấy dễ gần và chuyên nghiệp hơn hẳn những chuyên gia lớn tuổi.”
“Hừ, biết người biết mặt không biết lòng.”
“Thật bẩn thỉu, thật đê tiện, kẻ đàn ông tồi tệ và người phụ nữ rẻ mạt, hai người đúng là trời sinh một cặp, xin hãy khóa chặt và đừng ai nữa!”
Sự nghiệp của Chu Khuê An có lẽ sắp bị hủy hoại. Bố mẹ ta nhanh chóng gọi điện chất vấn tôi, tôi không nghe máy, vứt chiếc sim điện thoại đã dùng bảy, tám năm qua vào bồn cầu, thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi cùng với Phát Tài.
Bố mẹ tôi là những người nông dân bình thường, ít sử dụng điện thoại và không quan tâm đến tin tức nóng. Đến tuần sau khi họ sang đây để bàn chuyện sính lễ, họ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nhà, bị chửi bới thậm tệ.
Có khi còn bị người ta đá vài cái.
Đáng đời!
Tôi sẽ không bao giờ có lòng trắc ẩn với gia đình đó nữa, và tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nhà đó một lần nào nữa.
Kể cả khi họ già không nơi nương tựa, bị bệnh tật hành hạ, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại họ dù chỉ một lần.
Tôi sẽ tìm một thị trấn nhỏ thanh bình, trốn đi để sống cuộc đời của riêng mình.
Không phải là một đứa con hiếu thảo của ai, không phải là một người vợ hiền của ai, chỉ là một bà mẹ tốt chăm chỉ kiếm tiền để mua thức ăn cho Phát Tài.
Sau khi thu dọn xong hành lý, tôi mới nhận ra mình đã hành quá bốc đồng.
Công việc vẫn chưa từ chức, căn hộ vẫn chưa trả lại, điện thoại cũng chưa mua sim mới, hơn nữa, tôi còn chưa lên kế hoạch sẽ đi đâu để sống tuổi già.
Gõ xong lá thư từ chức trên máy tính, tôi tìm thẻ căn cước để đi lại sim, vừa xuống đến tầng dưới, tôi đã thấy bóng dáng cao gầy của Chu Khuê An.
Anh ta tôi, vẻ mặt bình thản.
Anh ta lúc nào cũng , dường như không có điều gì trên đời này có thể khiến ta dao .
“Có nhất thiết phải đến mức này không?” Anh ta hỏi tôi.
“Anh đã thấy những gì tôi đăng lên mạng rồi, đúng không?” Tôi hỏi lại.
Nếu không, thì giờ này ta đáng lẽ phải đang trực ở bệnh viện.
“Vậy cảm nhận của là gì? Từ góc của , những gì và em nhỏ kia chỉ là tương tác bình thường giữa đồng nghiệp, nếu đặt mình vào vị trí của , sẽ cảm thấy thế nào? Anh có thấy mình đã quá đáng không?” Tôi hỏi tiếp.
Anh ta im lặng một lúc, rồi : “Cô ấy là một người rất có năng khiếu, ấy rất phù hợp để trở thành bác sĩ. Nếu ấy phát triển, ấy sẽ mang lại hy vọng cho nhiều bệnh nhân hơn, vì muốn hỗ trợ ấy trong công việc—”
“Chát.” Tôi tát ta một cái, cắt ngang lời của ta.
Ban đầu tôi còn cảm thấy áy náy khi nghĩ đến việc có thể sẽ hủy hoại sự nghiệp của ta.
Nhưng giờ đây, tôi mới thấy mình đúng là một “Thánh Mẫu” thật ngu ngốc.
Chu Khuê An vốn là một “thiên chi kiêu tử” có lẽ từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng bị ai tát.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của ta sau cái tát, tôi khẩy, trong lòng chỉ còn lại sự ghê tởm dành cho ta: “Đừng bao giờ tìm tôi nữa, Chu Khuê An. Sự kinh tởm của thật khiến tôi phải cúi đầu bái phục.”
Tôi chạy đi, tìm đến cửa hàng điện thoại để lại sim.
Sau khi nộp đơn từ chức, tôi dành cả buổi chiều để lên kế hoạch, cuối cùng quyết định sẽ tạm lánh sang thành phố Y, không xa thành phố A lắm.
Thực ra, tôi muốn định cư ở miền Bắc, không thể thế vì không nỡ gửi Phát Tài đi xa. Mặc dù nó hay hống hách, thực ra lại rất nhát gan. Nếu rời xa tôi, tôi sợ nó sẽ hoảng sợ.
Sau mấy tháng lăn lộn ở thành phố A, số tiền tôi có thể sử dụng gần như đã cạn kiệt, số còn lại phải để dành cho cuộc sống sau này.
Tiền tiết kiệm có kỳ hạn thì dù thế nào tôi cũng không đụng vào.
Tôi phải kiếm tiền mua một chiếc xe trước, sau đó mới có thể đưa Phát Tài đi khắp nơi.
Bạn thấy sao?