12
Tôi đến cửa hàng tính sớm tiền lương, rồi tìm một công việc lễ tân khách sạn ở Bắc Kinh trên mạng.
Mẹ tôi cầm chứng minh thư của tôi, sợ tôi không đưa tiền lương cho bà.
Nhưng bà không biết rằng, tấm chứng minh thư đó đã sớm bị hủy.
Tôi đã lén cầm sổ hộ khẩu đi lại một cái mới, không một ai hay biết.
Hồi nhỏ, tôi đã vô số lần muốn có thương của bà.
Chỉ cần bà tôi, tôi có thể thay đổi thành bất cứ thứ gì.
Tôi có thể không ăn vặt, với mọi người rằng tôi không thích.
Tôi có thể dậy sớm giúp bà việc nhà, chỉ rằng tôi không ngủ .
Tôi có thể chỉ ăn phần đuôi cá, rồi rằng tôi chỉ thích ăn đuôi cá.
Tôi thật lòng muốn giúp bà, muốn bà.
Tôi từng chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ khi cha tôi giơ nắm đánh bà.
Tôi cũng từng đứng chắn giữa hai người, cố gắng ngăn cản.
Vậy mà tôi nhận gì?
Tôi nhận lại hai cái tát từ cả hai người họ.
“Chuyện của tao, đến lượt mày xen vào sao?”
Hết lần này đến lần khác, tôi bị bỏ rơi, bị đổ lỗi, bị oán trách, bị ghét bỏ.
Tôi đã hiểu rằng:
Tôi mãi mãi không thể đánh thức bản năng mẹ của bà.
Tôi không chọn cách chết đi.
Cũng không cam tâm trở thành một con chó, một kẻ nô lệ.
Vậy thì, chỉ còn cách sống thật tốt.
Không có đấng cứu thế, tôi tự cứu chính mình.
Dù hèn mọn, dù đê tiện, dù nhục nhã, tôi cũng đã vượt qua rồi.
13
Trước khi rời đi, tôi đến công ty của mẹ Đoạn Gia Hằng.
Bà đưa tôi lên văn phòng, rằng kết quả xét nghiệm sẽ có sau hai ngày nữa, bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi mỉm , lấy từ trong túi ra một chuỗi ngọc trai đưa cho bà.
Tôi vẫn chưa có khả năng mua một thứ gì đắt tiền, không muốn cứ thế mà rời đi mà không lời từ biệt với người đã cứu tôi trong lúc tuyệt vọng nhất.
Bà biết tôi đã dành dụm tiền thêm để mua, vừa xót xa vuốt tóc tôi, vừa bảo tôi tự tay đeo giúp bà.
Sau đó dặn dò tôi:
“Lần sau đừng như nữa, sau này khi con có công việc ổn định, còn nhiều cơ hội để báo đáp.”
Sau đó, bà rút một xấp tiền từ túi ra, nhét vào tay tôi.
Tôi liên tục xua tay từ chối, bà cứng rắn nhét vào túi tôi, giọng điệu không cho phép phản kháng:
“Thu Thu, chẳng lẽ con cũng có thành kiến với dì rồi sao?”
Sao có thể chứ?
Bà tốt bụng như thế, dịu dàng như thế.
Trước khi rời đi, tôi vô thấy một cây bút máy màu đen ánh vàng trên bàn việc của bà.
Tôi hỏi:
“Dì ơi, con có thể xem thử cây bút này không?”
Bà :
“Con thích sao?”
Tôi chằm chằm cây bút, bình thản :
“Nó khá đặc biệt.”
Bà thản nhiên đưa cho tôi:
“Vậy thì tặng con! Dì tìm thấy trong kho, thấy dùng cũng ổn.”
Tôi nhận lấy, nhạt:
“Vậy con cảm ơn dì.”
Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, ánh mặt trời chói chang đến mức khiến tôi cay mắt.
Tôi không kìm nước mắt, lại rơi xuống.
Rõ ràng đã rằng không quan tâm.
Nhưng tại sao vẫn thấy cay đắng trong lòng?
Những người nghèo luôn muốn tặng đi những thứ tốt nhất.
Cây bút này, vốn dĩ là quà sinh nhật 18 tuổi tôi tặng Đoạn Gia Hằng.
Để có tiền mua nó, tôi một lần nữa cắt đi mái tóc của mình.
Chỉ khác là, lần này tôi tự mình cầm kéo, để người ta cắt.
Anh ta thậm chí còn chưa từng nó một lần.
Nhưng cũng may.
Bởi vì nếu chưa từng thấy, thì cứ coi như tôi chưa từng tặng đi.
14
Giấy báo nhập học giáo viên chủ nhiệm gửi đến cho tôi.
Có năm lựa chọn, tôi chỉ điền vào những trường ở Bắc Kinh.
Nơi phồn hoa nhất, cũng là nơi lao có giá trị nhất.
Tôi muốn tự mình kiếm một mái nhà.
15
Ngày hôm sau, Đoạn Gia Hằng đi tìm tôi.
Anh ấy tìm đến quán lẩu nơi tôi việc.
Khi đó, kết quả xét nghiệm vẫn chưa có.
Nhưng trong lòng ấy đã tin rằng tôi vô tội.
Anh không hiểu vì sao hôm đó mình lại mất kiểm soát đến thế.
Có lẽ là vì lòng tự tôn của một thiếu niên.
Mẹ tôi luôn có những ám hiệu mờ ám, liên tục ghép đôi tôi với ấy.
Ngay cả bè trong trường cũng cợt, gọi tôi là vợ nuôi từ bé của ấy.
Anh không thể chịu đựng những trò này.
Càng không chịu nổi ánh mắt giễu cợt của người khác.
Không biết từ bao giờ, bắt đầu đổ lỗi cho tôi.
Anh bắt đầu xa lánh tôi, đối xử lạnh nhạt với tôi.
Nhưng cái dáng vẻ ngoan ngoãn, nhẫn nhịn của tôi lại khiến càng bực bội.
Anh thậm chí hoài nghi:
Có khi nào giống như mẹ tôi , từ đầu đến cuối, sự ngưỡng mộ của tôi với chỉ là vì gia cảnh của ?
Anh không muốn nghĩ nữa.
Càng nghĩ, càng phiền.
Dù sao thì thích Giang Thụy mà.
Giang Thụy vui vẻ, tự tin, xinh đẹp.
Là hoa khôi của trường.
Là người đã theo đuổi bao lâu nay.
Anh tặng quà cho ấy, đưa đón ấy, ấy không từ chối, cũng chưa từng chấp nhận.
Mãi cho đến bữa tiệc sinh nhật hôm ấy, khi Giang Thụy vì dị ứng mà suýt sốc phản vệ.
Mọi người đều :
“Là vợ nuôi từ bé của cậu ta vì sinh hận, nên mới ra chuyện này.”
Khi ấy, đầu óc như nổ tung.
Khi Giang Thụy thoát khỏi nguy hiểm, đã là nửa đêm.
Anh quay về nhà, thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi.
Anh nhớ lại đã từng căn dặn tôi kỹ lưỡng.
Anh nhớ lại ánh mắt tôi từng dành cho .
Một người thích ai đó, dù có che giấu thế nào, đôi mắt cũng sẽ không biết dối.
Trong cơn tức giận, giáng xuống một cái tát.
Khi đèn bật sáng, lập tức hối hận.
Khuôn mặt tôi sưng vù, ánh mắt vẫn bình thản.
Sau một thoáng bị tổn thương, tôi liền cúi đầu.
Anh muốn gì đó, không .
Gia Ngọc lao ra, kích chửi bới, vô thức kéo ấy đi.
Từ hôm đó, tôi luôn tránh mặt .
Buổi sáng tôi rời đi từ sớm, buổi tối tôi về rất muộn.
Dù cờ chạm mặt, tôi cũng giả vờ không thấy, rồi trốn ngay vào phòng.
Không hiểu sao, càng nghĩ, càng thấy tức giận.
Anh nghĩ, tốt nhất cứ trốn mãi như đi.
Cho đến đêm dạ tiệc tốt nghiệp.
16
Hôm đó, ấy không , mà Giang Thụy lại tỏ với em tốt của .
Lần đầu tiên, cảm thấy thất bại đến thế.
Tất cả chỉ vì Giang Thụy tỏ với Giang Thừa sao?
Anh không biết.
Chỉ là, đã uống rất nhiều rượu.
Quan trọng hơn, Lá Thu cũng uống.
Bất cứ ai đến mời rượu, ấy đều uống.
Uống đến mức mơ hồ, không còn tỉnh táo.
Người khác thích ấy, ấy chỉ ngốc nghếch.
Quả nhiên, cảm của ấy cũng có điều kiện.
Anh không muốn để ý đến ấy nữa.
Nhưng ấy cứ như đang khiêu chiến với , tiếp tục uống cạn từng ly.
Cuối cùng, định đưa ấy về nhà, lại sợ mẹ ấy loạn.
Vậy nên, đưa ấy đến khách sạn.
Người say rượu thật to gan.
Cô ấy dám chủ hôn .
Và rồi không thể kiểm soát nữa.
Trong phút chốc, bừng tỉnh.
Sao có thể thích Lá Thu ?
Anh chỉ thích Giang Thụy mà.
Chính Giang Thụy đã khiến mất mặt, khiến thấp kém đến mức không thể thấp kém hơn.
Anh không biết Lá Thu có tỉnh táo không.
Chỉ là, vô thức thử thăm dò, gọi một tiếng:
“Giang Thụy…”
Vừa gọi xong, hoảng sợ cực độ, không biết mình đang gì.
Anh muốn bình tĩnh lại, vừa ngước lên, thấy bờ vai trắng nõn của ấy, liền cắn xuống.
Khi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đẫm lệ của ấy.
Lần đầu tiên trong đời, không dám đối mặt với ấy.
17
Những ngày sau đó, Lá Thu càng trốn tránh rõ ràng hơn.
Giữa họ, thậm chí không còn một ánh mắt chạm nhau.
Anh thường lơ đễnh, trong đầu cứ hiện lên gương mặt đầy nước mắt của ấy.
Anh thấy mình là kẻ khốn nạn đến cực điểm.
Anh bắt đầu hối hận.
Nhưng không biết phải gì.
Anh tự nhủ, mình tuyệt đối không thích Lá Thu.
Chỉ là cảm giác tội lỗi đang dày vò.
Sau đó, trong một lần say rượu, tâm sự với Châu Việt.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến ngày điền nguyện vọng đại học.
Lúc này, mới biết rằng tin đồn về và Lá Thu đã lan truyền khắp nơi.
Anh đánh Châu Việt, lại đánh tiếp mấy người trong lớp.
Bản thân cũng bị thương.
Nhưng điều khiến sợ hãi hơn cả, chính là Lá Thu sẽ biết chuyện này.
Anh đợi rất lâu, không đến trường.
Lòng càng lúc càng hoảng loạn.
Anh gọi điện cho , nhắn tin cho .
Không có bất kỳ hồi âm nào.
Đến mức, thậm chí còn nghĩ đến việc báo cảnh sát.
Và rồi, Lá Thu xuất hiện.
Vẫn là bộ dạng không muốn để ý đến .
Thậm chí còn không nhận ra vết thương trên mặt .
Anh nghĩ, ta đúng là thay lòng đổi dạ nhanh thật.
Nhưng từng , thích hoa phượng vĩ.
Trước đây, tò mò về nguyện vọng đại học của như , chắc chắn sẽ chọn Hải Thành.
Vì muốn hoa phượng, hoặc vì…
Nhưng đó lại trở thành lần cuối cùng họ gặp nhau.
18
Sau khi về nhà, trêu chọc Gia Ngọc:
“Không ngờ em cũng có người tặng hoa hồng đấy.”
Gia Ngọc bĩu môi:
“Cái gì chứ! Đó là Lá Thu tặng mẹ đấy, chắc là sợ mẹ không tiếp tục tài trợ tiền đại học cho ta nữa.”
“Anh không thấy hoa đã héo rũ rồi sao? Không biết đã tặng từ bao giờ rồi.”
“Lúc nào?”
“Thì hôm mẹ đi công tác về ấy!”
Câu đó khiến đầu óc trống rỗng.
Cô ấy đã biết từ lâu rồi.
19
Đoạn Gia Hằng ngồi đờ đẫn trên ghế sofa, không biết đã bao lâu.
Cuối cùng, đứng dậy, bước ra khỏi cửa, trong lòng đầy phiền muộn.
Anh cứ đi mãi, không hiểu sao lại đi đến nơi việc của Lá Thu.
Anh xung quanh, không thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc đâu cả.
Cuối cùng, hỏi nhân viên phục vụ.
Lúc này mới biết, hóa ra ấy đã sớm xin nghỉ việc.
Cô ấy đi đâu rồi?
Anh không dám lớn chuyện, sợ người nhà ấy tìm đến phiền ấy.
Anh đoán rằng, có lẽ đã lén bỏ trốn.
Anh hy vọng chạy thoát, cũng muốn biết sẽ đi đâu.
Cô ấy sẽ đến Hải Thành sao?
Anh không còn chắc chắn nữa.
Bởi vì, không chỉ riêng Hải Thành có hoa phượng vĩ.
Vậy thì, Hải Thành còn điều gì hấp dẫn ấy?
Bạn thấy sao?