9
“Trước đây là sai. Anh không nên nghe lời Tô Uyển Uyển mà gửi cho em 0,25 tệ để thử lòng. Là lỗi của , em đánh hay mắng cũng … em quay lại bên có không?
Anh không thể mất em… Anh xin em quay lại nhé, A Thi, em, thật sự rất em…”
Sắc mặt Giang Dật Thần đen kịt, gân xanh nổi trên cánh tay.
Tôi vội rút tay ra, nghiêm giọng:
“Lâm Mặc Xuyên, tôi đã kết hôn rồi…”
“Vậy thì ly hôn!”
Mắt Lâm Mặc Xuyên sáng lên hy vọng:
“Con thì em không muốn bỏ thì chúng ta giữ lại, sau này sẽ coi nó như con ruột. A Thi, quay về với , không?”
Giang Dật Thần bật vì tức, quay sang tôi, nghiến răng:
“Hắn coi như tôi chết rồi à?”
Tôi hơi chột dạ, rụt cổ lại, không dám .
“A Thi, A Thi, em nghe … Anh thật sự em, ly hôn rồi quay lại bên không…”
Giang Dật Thần chịu hết nổi, túm lấy Lâm Mặc Xuyên quăng mạnh ra ngoài, ánh mắt đầy lửa giận:
“Đứng trước mặt tôi mà dám bảo vợ tôi ly hôn? Đúng là to gan, đồ khốn!”
Bị quăng ra, Lâm Mặc Xuyên ba mẹ đỡ dậy.
Trong mắt ta lại chẳng có chút sợ hãi nào với Giang Dật Thần, ngược lại còn điên cuồng gào lên:
“Giang Dật Thần, là cướp A Thi của tôi! Nếu không có , A Thi sẽ không rời bỏ tôi!!”
Khi Giang Dật Thần đang nghiến răng định tiến lên cho ta thêm một trận, tôi đã bước tới trước, tát thẳng một cái.
“Lâm Mặc Xuyên, đủ chưa!?”
Anh ta ngây ra, ôm má, cả người như sắp vỡ vụn:
“… A Thi…”
“Lâm Mặc Xuyên, nếu không có Giang Dật Thần, một năm trước tôi đã chết rồi!”
Mặt ta đầy đau đớn, gục xuống, hai tay túm tóc, nước mắt rơi lã chã.
Tôi mệt mỏi xoa trán, thở dài:
“Chúng ta đã kết thúc từ lâu, không thể quay lại.
Giữa hai chúng ta… hãy để lại chút thể diện, đừng phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Nói xong, tôi không thèm để ý thêm.
Giang Dật Thần ra lệnh cho người đưa ba người họ ra ngoài, rồi bế bổng tôi lên, quay vài vòng.
Tôi hoảng hốt kêu ầm lên, còn thì khoái trá:
“Vợ đúng là oai phong, cái tát vừa rồi tuyệt lắm!”
Anh hôn tôi một cái thật mạnh, mắt ánh lên niềm vui.
Tôi lườm , thấy vui đến mức như sắp mọc đuôi thì cũng bật .
Tôi biết luôn để ý chuyện tôi từng có quá khứ với Lâm Mặc Xuyên.
Khi mới cứu, tôi đã tự khép lòng, không muốn mở cửa với ai.
Chính kiên nhẫn ở bên, an ủi, kéo tôi từng chút ra khỏi bóng tối.
Nếu Lâm Mặc Xuyên là người xé nát tôi, thì Giang Dật Thần là người nhặt từng mảnh ghép để tôi nguyên vẹn trở lại.
Tôi rất may mắn vì đã gặp .
“Vợ, đừng kiểu đó…”
Giang Dật Thần bất ngờ rúc sát, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào má tôi, giọng khàn khàn, đầy mê hoặc.
Mặt tôi đỏ bừng, đẩy đầu ra:
“Khụ… kiềm chế chút đi.”
“Không kiềm chế … Vợ thương một chút không? Hửm?”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, nũng.
Hơi thở nóng bỏng phả vào điểm nhạy cảm khiến tôi nghiêng đầu tránh, tay lại vô thức đặt lên lưng .
Ánh mắt lóe lên tia , rồi bế ngang tôi lên, bước vào phòng ngủ…
Sau đó, Lâm gia và Tô gia đều sản.
Tô Uyển Uyển bị ba của Tô Uyển Uyển gả cho một lão già sáu mươi tuổi để đổi lấy sính lễ lớn.
Không lâu sau khi kết hôn, ta ngoại với con trai riêng của chồng, bị bắt tại trận, ăn trận đòn thừa sống thiếu chết rồi bị đuổi khỏi nhà.
Chưa đầy bao lâu, ba của Tô Uyển Uyển lại gả ta cho một gã trọc phú hơn bốn mươi tuổi có thói bạo hành.
Sau khi Lâm gia sản, cả nhà dọn về một thị trấn xa xôi. Nghe có người thấy Lâm Mặc Xuyên điên dại khắp nơi tìm “A Thi” của ta.
Tôi chỉ biết thở dài.
Trong thực tế, “A Thi” của Lâm Mặc Xuyên đã không thể tìm lại, nên ta chỉ có thể sống mãi trong thế giới của riêng mình, bên “A Thi ” trong ảo tưởng.
Ba tháng sau, tôi sinh một bé nặng 2,8kg.
Giang Dật Thần vui mừng tột độ, suốt ngày ngồi bên nôi vừa ngắm vừa cưng nựng.
Anh còn mắc bệnh hễ gặp ai cũng khoe:
“Anh biết không, vợ tôi vừa sinh cho tôi một công chúa xinh đẹp!”
“Họp thì họp, trước tiên cho tôi giới thiệu… đây là con bảo bối của tôi…”
Một buổi chiều thảnh thơi, tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ, tiếng ve ngân lười nhác.
Giang Dật Thần nằm bên cạnh, mỉm khe khẽ, khe khẽ nghêu ngao vài câu hát không rõ giai điệu, chọc cho con trong tay khanh khách.
Khóe môi tôi khẽ cong.
Ngoảnh lại, con thuyền đời tôi đã qua muôn trùng sóng gió;
Nhìn về phía trước, con đường dài vẫn ngập tràn ánh sáng.
【Hoàn】
Bạn thấy sao?