Lời Tỏ Tình Bị [...] – Chương 4

Tôi hất tay ấy ra, đụng trúng vết thương, nhăn mặt vì đau:

“Liên quan gì đến ? Mới tìm thấy tôi đã quát nạt rồi.”

Dư Tắc Ngôn không gì, muốn xem tay tôi bị gì, tôi đã quay lưng lại, ngồi xuống giường.

Anh ấy đi đến, quỳ xuống trước mặt tôi.

“Anh sai rồi, tiểu thư.”

Thấy tôi không phản ứng, ấy tiếp tục xuống nước.

“Anh không nên vừa gặp đã quát em, chỉ là lo quá thôi, tiểu thư, đừng giận nữa, không?”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Anh ấy tựa đầu lên tay tôi, nhẹ nhàng kéo ống tay áo tôi lên.

Cảm giác lạnh lẽo của không khí lướt qua cánh tay, sau đó là hơi ấm của…

“Anh gì mà hôn tôi…”

Dư Tắc Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống môi tôi.

“Anh nhận thua, em có thể cho biết, em giận chuyện gì không?”

Tôi nuốt nước bọt:

“Không có giận…”

Anh ấy khẽ hừ một tiếng, kéo tôi lại gần.

“Anh đã nhận thua rồi… em cứ đi.”

Tôi né tránh ánh mắt ấy:

“Vậy trả lời tôi trước một câu hỏi đã.”

Anh ấy gật đầu.

“Anh có thích ai không?”

Anh ấy mỉm :

“Em đoán xem?”

Chúng tôi cứ vòng vo, không ai trả lời câu hỏi của đối phương.

Dường như cả hai đều đang thử thăm dò, cũng như đang sợ hãi điều gì đó…

“Thôi bỏ đi, về trường trước đã.”

Dư Tắc Ngôn mua quần áo cho tôi, sau khi thay xong, chúng tôi cùng về trường.

Những ngày sau đó, công việc trong hội sinh viên rất bận rộn.

Tôi cũng không quan tâm đến Dư Tắc Ngôn nhiều nữa, ấy lại ngày nào cũng đứng dưới ký túc xá chờ tôi, là đang dỗ dành tôi.

Từ sau khi Cố Thần đăng bài về vụ lừa đảo của thầy tarot, tôi cũng không tìm thầy tarot nữa.

Bình thường chuyện của hội sinh viên đã đủ mệt rồi.

Tài khoản avatar đen kia vẫn tiếp tục nhắn tin cho tôi, khiến tôi bực bội không chịu nổi.

Dường như Cố Thần biết tôi đang gặp phiền phức, sau một buổi họp, cậu ấy tìm đến tôi.

“Chị, người đăng bài phạm chị trên bảng tỏ , em đã tìm ra rồi… chị có muốn xem không?”

Cậu ấy đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình hiện lên cái tên—Lâm Nhược Hy.

Tôi vừa định gì đó thì Dư Tắc Ngôn gọi đến.

“Hôm nay có đi chơi không?”

Nghĩ đến buổi hẹn lần trước, tôi thở dài:

“Thôi đi, gần đây hội sinh viên bận lắm, đội bóng cũng phải luyện tập mà đúng không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó ấy :

“Anh có thể bỏ qua… có chuyện muốn với em.”

Cố Thần đột nhiên lên tiếng:

“Chị, về chuyện em tỏ hôm trước…”

Điện thoại đầu dây bên kia bỗng nhiên rơi vào im lặng, sau đó cuộc gọi bị cắt.

Tôi thở dài:

“Xin lỗi.”

Cố Thần hơi sững sờ:

“Chị… những gì em không khiến chị cảm sao?”

Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cậu ấy:

“Những chuyện em giúp tôi là chuyện khác, biết ơn và thích là hai chuyện không liên quan.”

Huống hồ, nếu không phải có họ, tôi cũng chẳng vướng vào mấy chuyện này.

Mắt Cố Thần ửng đỏ, cậu ấy quay người chạy đi.

13

Vừa về đến ký túc xá, cùng phòng đã chào đón tôi bằng một tin tức sốc.

“Lại có tin đồn mới về cậu rồi!”

“???” Tôi kinh ngạc. “Có phải coi tôi là idol không? Ngày nào cũng tung tin về tôi!”

Tôi vội vàng mở điện thoại ra xem, thì thấy một file PPT dài hơn 30 trang.

Bên trong là ảnh tôi và Dư Tắc Ngôn hẹn hò, cả ảnh chúng tôi bước vào khách sạn.

Nội dung viết về một thầm Dư Tắc Ngôn, những điều ấy kể giống hệt với những gì ấy từng với tôi về lần gặp gỡ đầu tiên của họ.

Thậm chí còn có nhiều bức thư gửi cho ấy.

Chữ nào cũng chân thành.

Nhìn vào thì tôi chẳng khác nào kẻ thứ ba hoại một định mệnh.

“Khốn thật! Cô ta là người ngoài mà cũng muốn cướp thanh mai trúc mã à?!”

Bạn cùng phòng còn tức giận hơn tôi.

Tôi khổ:

“Chẳng phải trong tiểu thuyết, thanh mai trúc mã lúc nào cũng thua định mệnh sao?”

Bạn cùng phòng lập tức phản bác:

“Sao có thể chứ?!”

“Nhỡ đâu chúng ta đang sống trong một quyển tiểu thuyết, và ta là nữ chính thì sao…?”

“Vứt ngay cái đống tiểu thuyết trên tay cậu đi!”

Lúc này, điện thoại lại vang lên, là Dư Tắc Ngôn gọi.

“Tôi đã cho người kiểm tra rồi, ảnh chụp là do kỹ thuật cắt ghép đặc biệt, người việc này rất chuyên nghiệp.”

Tôi nhắc đến file PPT kia.

“Lâm Nhược Hy không phải người như thế.”

Anh ấy vẫn tiếp tục bênh vực ta.

Mặc dù không nên chỉ dựa vào một chuyện mà đánh giá một con người, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Tôi chỉ “Ừm” một tiếng rồi cúp máy.

Lúc này, trên bảng tỏ , Lâm Nhược Hy bị cả đám người chửi bới.

Cô ta liên tục thanh minh, mà Dư Tắc Ngôn cũng lên tiếng bảo vệ ta.

Còn nhân vật chính trong câu chuyện này—là tôi, vẫn chưa hề xuất hiện.

Tài khoản avatar đen kia lại nhắn tin đến:

【Nhìn kìa, ấy đang giúp tôi đấy ~】

Tôi không thể chịu nổi nữa, lập tức gọi video qua.

Đối phương không dám nghe.

Tôi lại tiếp tục gọi.

【Sao không dám nghe máy? Lên tiếng đi! Đừng chỉ gửi tin mỉa mai nữa!】

Người đó nhanh chóng xóa tài khoản.

Chắc chắn có vấn đề!

Lần đầu tiên, tôi dùng đến quan hệ gia đình để điều tra một người.

Từ khi bài đăng đầu tiên trên bảng tỏ xuất hiện, mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra.

Và người đăng bài đầu tiên… chính là Cố Thần.

Cậu ấy là một thiên tài công nghệ, những việc này quá dễ với cậu ấy.

Tôi không thể không nghi ngờ.

Hơn nữa, chính cậu ấy là người đã với tôi rằng tài khoản avatar đen là Lâm Nhược Hy.

14

Trong lúc chờ kết quả điều tra, tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Vẫn muốn biết rốt cuộc giữa Dư Tắc Ngôn và Lâm Nhược Hy có gì không…

Nếu cái tài khoản nhắn tin cho tôi là giả, những tin nhắn đó là giả.

Vậy thì… giữa hai người họ có thật sự có gì không?

Tôi lại tìm đến thầy tarot:

【Đại sư, bảo ấy sẽ tỏ , khi nào đây? Sao tôi thấy ấy thân thiết với người khác ?】

Thầy tarot trả lời ngay:

【Theo lá bài hiện tại ấy rất chung thủy, chỉ thích một người. Nhưng ấy là một người rất chính trực, trong vài ngày tới ấy sẽ tỏ , nhớ đi nhé.】

Đúng , ấy luôn là một người chính trực.

Nhưng lần trước thầy từng ấy đang lưỡng lự giữa hai người.

Rốt cuộc có thể tin không đây?

Tôi lại lịch.

Ngày hôm nay… chính là ngày đình chiến hàng năm giữa tôi và ấy!

Chúng tôi đấu nhau từ nhỏ, ai cũng có lúc mệt mỏi, nên chúng tôi đã đặt ra một ngày nghỉ chiến mỗi năm.

Bảo sao hôm nay ấy lại rủ tôi đi chơi…

Tôi còn đang nghĩ lý do hẹn gặp ấy thì Cố Thần nhắn tin trước.

“Chị, gặp nhau một chút không?”

Tôi đồng ý.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê.

Cậu ấy rất căng thẳng, cứ vò chặt góc áo.

“Tôi biết cậu muốn gì, cứ thẳng ra đi.”

Với bộ não của cậu ấy, công nghệ chắc chắn sẽ tốt hơn là bày ra cái trò tung tin đồn này.

“Chị đã biết rồi sao?”

“Cậu giả mạo Lâm Nhược Hy để tung tin đồn?”

Cố Thần khổ:

“Em … chỉ vì quá thích chị thôi…”

Tôi lạnh:

“Ý cậu là muốn đẩy tôi xuống vực, để ai cũng có thể giẫm đạp lên tôi, rồi cậu sẽ xuất hiện như một hùng cứu mỹ nhân?”

Cố Thần đẩy gọng kính, ánh mắt tôi qua lớp kính dày.

“Tôi đúng chứ?”

“Đi xin lỗi Lâm Nhược Hy đi!”

Tôi cũng nên xin lỗi ấy vì đã hiểu lầm lâu nay…

Cố Thần đột nhiên đứng bật dậy.

“Cô ta vốn đã thích Dư Tắc Ngôn rồi!”

“Thì sao?”

“Em chỉ giúp ta công khai tâm tư thôi, dù sao không ai tìm ra em đâu, em đã xâm nhập vào điện thoại của ta rồi.”

Cậu ta tiến đến, bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

“Chị, chẳng lẽ không thể cho em một cơ hội sao?”

15

Đúng lúc đó, Dư Tắc Ngôn cùng một cảnh sát xuất hiện.

Cố Thần bị bắt vì hành vi bôi nhọ và tung tin giả.

Dư Tắc Ngôn tôi, giọng trầm xuống:

“Tại sao không với tôi?”

“Tôi tự xử lý .”

Anh ấy nắm lấy vai tôi, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận.

“Đến nước này rồi mà em còn muốn đấu với tôi sao? Mẹ kiếp, thích em đúng là mệt chết tôi!”

Tôi sững người:

“Anh… thích tôi?”

Anh ấy chửi thề một câu, rồi gào lên:

“Vậy em nghĩ tôi là cái gì? Tôi mất bao nhiêu thời gian chuẩn bị, bao trọn rạp phim, dàn xếp cửa hàng, quay video, thậm chí chọn bộ đồ đẹp nhất của tôi!

Vậy mà em bỏ chạy mất tiêu!”

Dư Tắc Ngôn kéo sợi dây chuyền trên cổ mình:

“Em có biết cái này và cái của em là một cặp không? Không nhận ra à?”

Tôi cúi đầu … đúng là một đôi.

Nhưng mấy ngày nay tôi bị Cố Thần ảnh hưởng, cứ đắm chìm trong chuyện của ấy với Lâm Nhược Hy…

Tôi Dư Tắc Ngôn đang cáu kỉnh, tự dưng lại thấy buồn .

“Em còn ?! Tôi sắp tức chết rồi, mỗi ngày đều như một lọ giấm chua…

Cuối cùng còn phải tỏ một cách qua loa thế này!”

Tôi vẫn còn đang .

Bỗng dưng, ấy ôm chặt lấy tôi.

“Đừng dọa tôi nữa không? Tôi sợ mất em lắm… thêm một đàn em như thế cũng đủ khiến tôi hoảng rồi.”

Tôi vỗ nhẹ lưng ấy:

“Tôi biết rồi…”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

“Vậy em đồng ý với tôi đi?”

“Được, tôi đồng ý.”

Anh ấy ngẩng đầu thẳng vào tôi:

“Thật sao? Đồng ý tôi?”

“Anh lừa tôi?”

Lần này đến lượt ấy nhạo tôi.

Tôi không hỏi về bức ảnh đó nữa.

Những gì có thể tự mình điều tra, tôi không cần phải lật lại để gì.

Tôi tin ấy.

Về ký túc xá, tôi vui vẻ với cùng phòng.

“Chúng tôi chính thức hẹn hò rồi.”

Cả phòng hoan hô rần rần.

Đêm đó, Dư Tắc Ngôn nhắn tin cho tôi:

【Hôm nay là ngày đình chiến, cũng là ngày chúng ta chính thức ở bên nhau. Ngày mai hẹn hò chính thức nhé?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...