Lời Tỏ Tình Bị [...] – Chương 3

Giọng của Dư Tắc Ngôn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Trong rạp chiếu phim không có ai khác, chỉ có hai chúng tôi.

Tôi cắt riêng phần ảnh có kia, đưa cho ấy xem.

“Anh quen ấy không?”

Anh ấy gật đầu: “Là Lâm Nhược Hy, con đối tác của ba tôi.”

Tim tôi chùng xuống, chằm chằm ấy, ấy không hề hoảng loạn chút nào.

Tôi không từ bỏ, tiếp tục hỏi:

“Sao quen ấy?”

Dư Tắc Ngôn đưa lon nước ngọt cho tôi.

“Hôm đó trong bữa tiệc, chưa ai quen ấy, bố ấy cũng chưa đến, có hai tên đàn ông có ý đồ không tốt, tôi giúp ấy giải vây.”

“Chỉ thôi?”

Anh ấy gật đầu: “Lúc nãy tôi còn gặp ấy nữa.”

Tôi mỉm châm chọc:

“Vậy đào hoa quá nha~”

Dư Tắc Ngôn xoa đầu tôi, rối tóc tôi:

“Nói linh tinh gì đó?”

Chúng tôi tiếp tục đấu khẩu một lúc, tôi lòng lại trĩu nặng.

Trong huống đó, Lâm Nhược Hy thích ấy cũng là điều dễ hiểu, vì ấy vốn là người chính trực.

Nhưng còn ấy?

Anh ấy đối với ấy như thế nào?

Một người đối xử tốt với tất cả mọi người, liệu có phải cũng đối với tôi như không?

“Tôi đi vệ sinh.”

“Không phải mới đi sao? Ra ngoài chơi với tôi căng thẳng à?”

Dư Tắc Ngôn , tôi không phản bác, chỉ chạy vội ra ngoài.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Cố Thần.

【Chị , em biết chị có thể vẫn chưa tin em, em gửi cái này cho chị, chị sẽ tin thôi.】

9

Xem xong đoạn ghi âm, tôi lập tức tắt màn hình điện thoại, quay trở lại rạp chiếu phim.

Bộ phim đã bắt đầu chiếu, Dư Tắc Ngôn vẫy tay gọi tôi.

Tôi im lặng ngồi xuống, trong đầu toàn là những lời trong đoạn ghi âm vừa nghe .

Cố Thần từng tham gia cuộc thi sáng tạo công nghệ và giành giải quán quân.

Nên kỹ thuật của cậu ấy chắc chắn không tệ.

Đoạn ghi âm là cuộc trò chuyện giữa Dư Tắc Ngôn và Lâm Nhược Hy.

Nội dung đại khái là họ đã hẹn gặp nhau lần sau, chứng tỏ trước đó đã từng bí mật gặp riêng.

Tôi không nhịn mà hỏi:

“Anh từng gặp riêng Lâm Nhược Hy sao?”

Dư Tắc Ngôn gật đầu:

“Có, ấy muốn cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ.”

Anh ấy bỗng như nhớ ra điều gì đó, bổ sung thêm:

“Ba mẹ ấy còn muốn tìm ba tôi bàn chuyện liên hôn nữa, lúc đó tôi hoảng lắm, phải giải thích suốt.”

Tôi ấy, hỏi thẳng:

“Vậy có muốn không?”

Có muốn liên hôn với ấy không?

Dư Tắc Ngôn tôi, vừa định gì đó, bỗng nhiên màn hình chiếu phim đột nhiên tắt, cả rạp phim chìm vào bóng tối.

Anh ấy lập tức đứng dậy, bật đèn điện thoại.

“Em ngồi yên ở đây, tôi đi xem có chuyện gì.”

Tôi gật đầu, ấy vừa đi hai bước thì dừng lại, quay đầu tôi.

“Em có sợ không?”

Tôi hừ nhẹ:

“Tôi bao giờ sợ bóng tối?”

Chỉ nghe thấy một tiếng khẽ, sau đó ấy bước ra ngoài.

Tôi cầm lấy điện thoại, bật đèn pin lên, đột nhiên thấy có một lời mời kết mới.

Tài khoản có ảnh đại diện đen thui, ghi là Lâm Nhược Hy.

Tôi đồng ý kết , lập tức vào xem trang cá nhân của ấy.

Tất cả bài đăng đều có vẻ giống người thật.

Trong đó còn có một vài bài đăng về…

【Anh ấy với tôi rằng ấy đã có người muốn kết hôn rồi, còn tôi thì chỉ có thể dừng lại ở mối quan hệ này…】

Bài tiếp theo là ảnh chụp màn hình bài đăng đó, bên dưới có rất nhiều bè của ấy để lại bình luận tiếc nuối.

Phần thích ghi: 【Bạn bè tôi đều hiểu cho tôi và ấy, hu hu hu hu…】

Tin nhắn mới xuất hiện.

【Cô Liễu, tôi biết ấy là thanh mai trúc mã, có thể… nhường ấy lại cho tôi không?】

Tôi gõ một dấu chấm hỏi.

Đối phương nhắn lại ngay:

【Thanh mai không thắng người đến sau, không biết sao?】

Có lẽ tôi nên hỏi thẳng Dư Tắc Ngôn…

Nhưng nếu thầy tarot sai, rằng ấy sẽ tỏ với tôi, thì sao?

Nếu tôi vạch trần mọi chuyện, có khi ngay cả bè cũng không thể nữa.

Hai mươi mấy năm bên nhau, tôi vẫn chưa muốn đánh cược.

Tôi không trả lời, ấy vẫn tiếp tục nhắn tin.

Do dự một lúc lâu, tôi không xóa bè, mà nhắn tin cho Dư Tắc Ngôn.

【Hôm nay có người kiểm tra sĩ số, tôi về trước đây.】

Anh ấy không trả lời.

Tôi nhanh chóng bắt xe về trường.

10

Cố Thần lại nhắn tin đến:

【Chị ơi, sắp mưa rồi, chị có mang ô không? Có cần em mang qua cho không?】

Cùng lúc đó, Dư Tắc Ngôn cũng gửi tin nhắn:

【Tiểu thư, sao em về rồi?】

Tôi thở dài một hơi, không trả lời tin nhắn nào.

Bầu trời bắt đầu đổ mưa, và không phải mưa nhỏ.

Tôi cắm đầu chạy về phía trước, chân trượt ngã, nước bẩn bắn đầy lên tất trắng của tôi.

Tay bị trầy xước, tôi ngồi bệt dưới đất, tự dưng muốn khóc.

Một chiếc ô bất chợt che khuất cơn mưa trên đầu tôi.

Mắt tôi nhòe đi, dáng người áo sơ mi trắng trước mặt, trong thoáng chốc tưởng là Dư Tắc Ngôn.

Nhưng lau khô nước mắt, tôi mới nhận ra, đó là Cố Thần.

“Chị sao ?”

Cậu ấy đỡ tôi dậy, rồi nhanh chóng lấy khăn giấy từ túi ra.

Tôi đồng hồ, ký túc xá đã đóng cửa rồi.

Cố Thần cũng nhận ra điều đó, cậu ấy :

“Em đưa chị đến khách sạn gần đây nhé.”

Chúng tôi đến khách sạn gần nhất, hai phòng riêng biệt.

Cố Thần còn đi mua thuốc mang tới cho tôi.

“Chị ơi, nhiều cửa hàng đóng cửa rồi, không mua quần áo mới.”

Cậu ấy đưa thuốc cho tôi:

“Em ở phòng bên cạnh, có gì chị cứ gọi em.”

“… Cảm ơn em.”

Cậu ấy gãi đầu, ngượng ngùng:

“Không có gì… Dù sao em cũng thầm thích chị lâu rồi mà!”

Nói xong, Cố Thần chạy vội về phòng.

Tắm xong, tôi mới mở điện thoại lên xem.

Tin nhắn của Dư Tắc Ngôn nhiều đến mức gần như nổ tung màn hình.

Cuộc gọi nhỡ cũng không ít.

Tôi không nghe máy.

Lâm Nhược Hy cũng nhắn tin:

【Cô vì tôi mà cãi nhau với ấy sao? Anh ấy bỗng nhiên quát tôi, bảo tôi đừng phiền nữa… Cô thật quá đáng!】

Thật nhạt nhẽo…

Tôi lại mở khung trò chuyện với thầy tarot.

【Đại sư, tôi sắp tỏ , là thật! Vừa rồi tôi vừa tỏ .】

Đối phương nhắn lại ngay: 【?】

Tin nhắn của Dư Tắc Ngôn lại nhảy lên không ngừng.

Tôi không trả lời, mà tiếp tục nhắn cho thầy tarot.

【Xem giúp tôi đi, xem hai tháng nay ấy có người thứ hai không?】

Dư Tắc Ngôn có hai người phụ nữ sao?

Thầy tarot nhanh chóng gửi bài và lời giải thích.

【Gần đây ấy đúng là lưỡng lự giữa hai người. Nhưng lá bài cho thấy, người ấy thích hơn là . Người còn lại chỉ là…】

11

Tôi vừa định chuyển tiền cho thầy tarot thì Cố Thần lại nhắn tin đến.

Là một bài viết về các vụ lừa đảo gần đây, tôi tò mò mở ra xem.

Bên trong là rất nhiều trường hợp bị lừa tiền bởi các thầy bói tarot.

Cố Thần còn nhắn thêm:

【Chị ơi, đừng lãng phí tiền vào mấy chuyện này nữa! Yêu đương thì cứ tin vào cảm giác của chính mình.】

Nghĩ đến số tiền mình đã gửi cho thầy tarot, tôi bỗng thấy nghi ngờ.

Không lẽ tôi chính là kẻ ngốc bị lừa tiền sao?!

Tôi tức giận tắt điện thoại, chui vào chăn.

Sáng hôm sau, vừa mở máy, điện thoại của tôi gần như bị nổ tung bởi tin nhắn.

Bạn cùng phòng nhắn ngay:

【Nguyệt Nguyệt, cậu với Cố Thần vào khách sạn hả?!!! Bây giờ bảng tỏ của trường toàn là bài đăng chửi cậu đấy, có người còn xin lỗi kẻ đã bôi nhọ cậu lần trước!】

Tôi vẫn còn ngái ngủ, mơ màng mở bảng tỏ ra xem.

Quả nhiên, lần này lại có ảnh chụp tôi và Cố Thần vào khách sạn.

Tôi câm nín, sao trường học này lắm “paparazzi” thế nhỉ?

Lần trước là với Dư Tắc Ngôn, lần này là với Cố Thần?!

Tôi lập tức tỉnh táo, cũng phát cáu.

Lúc này, Dư Tắc Ngôn gọi đến.

Tôi bắt máy.

“Em đang ở đâu?”

“Khách sạn.”

“Em thật sự ở khách sạn?”

“Với Cố Thần? Cái ảnh kia là thật à?”

Anh ấy hỏi dồn dập, giọng điệu khó chịu vô cùng.

Tôi thản nhiên trả lời:

“Ừ.”

Đối phương im lặng một lúc lâu, giọng trầm xuống:

“Liễu Nguyệt, em giỏi lắm!

Bỏ rơi tôi, không trả lời tin nhắn cả đêm, cuối cùng lại đi gặp người khác?”

Tôi bình tĩnh :

“Cũng đâu có ngủ cùng phòng, tức giận gì chứ?”

“Em không nhận ra là Cố Thần thích em sao?”

“Biết chứ, cậu ấy đã tỏ với tôi rồi.”

Dư Tắc Ngôn chửi thầm một câu, không biết gì, sau đó cúp máy ngay lập tức.

Tôi còn chưa kịp thở ra, Cố Thần lại nhắn tin đến:

【Chị ơi! Cái tài khoản avatar đen kia lại linh tinh rồi… Xin lỗi chị, là lỗi của em…】

Tôi chưa kịp trả lời, Cố Thần lại gửi thêm tin nhắn.

【Chị yên tâm, em sẽ lên tiếng giải thích!】

Cố Thần lập tức công khai tuyên bố, rằng bức ảnh kia là AI ghép.

Vì cậu ấy vốn là quán quân cuộc thi công nghệ, nên lời có trọng lượng, không ai dám phản bác.

Một lần nữa, cậu ấy lại giúp tôi thoát khỏi tin đồn.

Tôi bộ đồ còn ướt trong phòng tắm, nhất thời chưa thể về trường ngay .

Thế là tôi nhắn tin dối Cố Thần rằng mình đã về ký túc xá, rồi lặng lẽ gia hạn phòng, tiếp tục nghỉ ngơi.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Cùng lúc đó, điện thoại tôi lại rung lên—

Là cuộc gọi của Dư Tắc Ngôn.

“Ra mở cửa.”

Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi ra.

Mở cửa ra, quả nhiên, là ấy.

12

Dư Tắc Ngôn thấy tôi chỉ mặc áo choàng tắm, lập tức đóng sầm cửa lại.

“Em… em chỉ mặc thế này thôi sao?”

“Quần áo bẩn hết rồi.”

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt khó chịu:

“Em bị ngốc đi rồi đúng không?”

“Sao lại mắng tôi?”

“Em không biết tôi tìm em rất lâu rồi à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...