Lời Tỏ Tình Bị [...] – Chương 2

Giọng điệu này chẳng giống lúc đấu khẩu chút nào.

Bạn cùng bàn ăn của tôi quả quyết:

“Anh ấy lòng rồi.”

“Với ai?”

“Với cậu.”

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Nhỡ đâu chỉ là lòng vì chuyện tối qua thì sao…

Bạn cùng bàn ăn giục mãi, tôi mới chịu xuống lầu.

Dư Tắc Ngôn đưa đồ ăn cho tôi:

“Sao lúc nãy chạy nhanh thế?”

Tôi chỉnh đốn lại cảm :

“Không muốn gặp đấy, sáng sớm chưa đánh răng rửa mặt.”

Anh ấy ghé sát lại:

“Cũng đúng, tối qua còn chưa tắm nữa.”

Tôi vội nhận lấy đồ ăn, định chạy đi, tay bị ấy kéo lại.

“Tôi nhớ mai em không có tiết, đi chơi không?”

Anh ấy thực sự rất kỳ lạ, quá kỳ lạ rồi.

“Còn tùy!”

5

Tôi chạy một mạch về ký túc xá, thở không ra hơi.

Vội vàng lấy điện thoại tìm thầy tarot.

【Đại sư, tôi và ấy gặp nhau trên giường là thật!】

Đối phương không trả lời, tôi tiếp tục nhắn tin:

【Đại sư, giúp tôi xem hôm nay đi chơi với ấy có tiếp thân mật không?】

Đối phương trả lời ngay lập tức:

【Cô chỉ muốn có tiếp thân mật thôi à?】

Thầy tarot này sao hôm nay kỳ lạ thế, còn hỏi mấy câu như , chắc vấn đề này khó xem chăng?

Tôi nhanh chóng gõ tin nhắn:

【Thế giúp tôi xem xem năm nay khi nào tôi và ấy thành đôi đi?】

Đối phương im lặng một lúc rồi nhắn lại:

【Khó đoán quá, để tôi xem khi nào có người tỏ với nhé.】

Thầy tarot rằng trong vài ngày tới tôi sẽ tỏ , tôi lập tức vui như mở cờ trong bụng.

Vừa gửi 888 tệ tiền xem bói, đối phương nhận ngay.

Tôi vui vẻ ăn xong đồ ăn, lại đi tắm, sau đó nhắn tin cho Dư Tắc Ngôn về thời gian gặp nhau.

【Bổn tiểu thư hôm nay rộng lượng, đồng ý chơi cùng , tên đàn ông không có ai hẹn kia.】

Sau đó, tôi an tâm đi ngủ.

Lần nữa tỉnh dậy là do bị cùng phòng lắc dậy.

“Nguyệt Nguyệt! Cậu lên bảng tỏ của trường rồi!”

Tôi lập tức tỉnh táo:

“Cái gì?! Có người tỏ với tôi?”

Bạn cùng phòng: “Ờ… cũng coi như thế…”

Tôi mở điện thoại xem, là bức ảnh tôi và Dư Tắc Ngôn trước cửa ký túc xá.

Góc chụp từ xa, kèm theo dòng chữ: “Chúc chị hạnh phúc…”

Bình luận bên dưới bùng nổ.

【Đây chẳng phải là chủ tịch hội sinh viên và đội trưởng đội bóng rổ sao?】

【Hóa ra trước giờ đấu khẩu chỉ là giỡn à~ Thanh mai trúc mã, hai nhỏ không đoán lòng nhau~】

【Chỉ mình tôi nhập vai đàn em thầm thích chị à? Cảm giác tim vỡ vụn…】

【Người thầm mến: Bạn ơi, tim tôi tim không tim sao?】

Bình luận loạn hết cả lên, không biết nên đọc cái nào trước.

Nhưng may là không có gì tiêu cực, toàn là fan couple…

Dư Tắc Ngôn nhắn tin cho tôi:

【Fan nam nhỏ của em chắc đau lòng lắm nhỉ? Cầu xin tôi đi, tôi sẽ lên tiếng đính chính.】

Tôi liếc mắt, không hiểu sao lại thấy vui vẻ.

Người đang thầm mến sẽ thích nhất là gì? Chính là thấy người khác ship mình với crush.

Tôi trả lời: 【Kệ , dù sao tôi cũng không cầu xin .】

Anh ấy nhắn lại ngay lập tức: 【Vậy thì không đính chính nữa.】

Rồi lại gửi thêm một tin khác: 【Dù sao thế này cũng giúp em chặn hết đào hoa khác rồi.】

Tim tôi bỗng dưng đập loạn xạ.

【?】

Anh ấy: 【Như em chỉ có thể bị trói chặt với tôi, đấu với tôi cả đời.】

Tôi lập tức tắt điện thoại, mặt nóng bừng.

Câu này của Dư Tắc Ngôn… quá dễ hiểu lầm rồi chứ…

6

Đến khi cùng phòng gọi tôi, tôi mới hoàn hồn.

Họ trong phần bình luận có một tài khoản avatar đen nhắn rằng:

【Thường xuyên thấy ta trong khách sạn, bên cạnh không thiếu đàn ông.】

Bạn cùng phòng lập tức muốn ra tay.

Nhưng bình luận còn chưa kịp phản công, đã có người khác nhanh chóng lên tiếng.

Người đầu tiên phản bác:

【Ủa ai mà phát ngôn ngu ngốc thế?】

【Điểm mấu chốt: Nếu thấy ấy trong khách sạn, chứng tỏ chính cũng ở khách sạn, tự gì thì nghĩ người khác cũng thế à?】

Tài khoản avatar đen còn phản kích lại, có bằng chứng.

Bằng chứng chính là một bức ảnh mờ của tôi và Dư Tắc Ngôn tối qua chỉ có thể thấy rõ mặt tôi.

【Nhìn đi, bằng chứng đây, không cãi nổi chứ gì?】

Một người khác lập tức đáp lại:

【Đi chơi với bè bị chụp lén tung tin đồn, tôi mà là nạn nhân thì tôi sẽ kiện đấy.】

Cuối cùng, kẻ tung tin nhảm không chịu nổi sự công kích, phản kháng yếu ớt.

Tài khoản cá nhân của Dư Tắc Ngôn đột nhiên xuất hiện trong bình luận:

【Đã báo cảnh sát.】

Ngay sau đó, tài khoản avatar đen lập tức xóa hết bình luận.

Bạn cùng phòng vỗ tay:

“Nhà cậu ấy ra tay rồi kìa~”

Mặt tôi nóng ran, điện thoại đột nhiên vang lên.

“Tôi đang ở dưới lầu ký túc xá.”

Tôi lập tức bật dậy, bắt đầu rửa mặt trang điểm.

Tất cả cùng phòng đều xúm lại giúp tôi chuẩn bị.

Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với ấy mà coi trọng đến .

Trước khi ra ngoài, tôi lại hỏi thầy tarot:

【Hôm nay nếu tôi tỏ trước, ấy có đồng ý không?】

Đối phương trả lời ngay:

【Đừng tỏ .】

Tôi hoang mang, chẳng phải thầy bảo trong vài ngày tới tôi sẽ tỏ sao? Chẳng lẽ tôi chủ lại không ?

Thầy tarot :

【Nói chung, bài chỉ dẫn là không cần chủ .】

Vậy cũng , nếu sai thì đỡ mất mặt là tôi.

Rồi thầy tarot lại hỏi tôi hôm nay mặc gì để xem vận thế của trang phục.

Tôi báo xong thì xuống lầu, đã qua một tiếng rồi.

Theo tính cách trước giờ, hẳn là ấy đã bắt đầu châm chọc tôi.

Anh ấy tiện tay lấy túi của tôi, tôi chăm , rồi .

Tôi khó hiểu: “Cười gì ?”

“Đẹp lắm.”

Tôi cúi đầu không , thực ra trong lòng vui muốn chết.

Nếu không phải tôi quá hiểu ấy, chắc tôi đã tưởng ấy đang khen tôi thật rồi.

“Anh đang châm biếm tôi trước đây không trang điểm đúng không?”

Tôi ngẩng đầu thẳng vào ấy.

Nhưng sau chuyện tối qua tôi không thể giữ vững phong độ nữa.

Đang chờ ấy câu: “Xem ra em cũng biết mình bình thường rồi nhỉ…”

Nhưng không, ấy :

“Em vẫn luôn xinh đẹp.”

?

Sao hôm nay ấy lại kỳ lạ thế này.

7

Giống như mọi khi, chúng tôi lại đến quán ăn quen thuộc.

Hôm nay đúng dịp chương trình giảm giá cho các cặp đôi.

Trước đây, chúng tôi đều lợi dụng cơ hội này để giả người , giảm giá một nửa.

Đây vốn là một trong những mánh khóe nhỏ của tôi.

Nhưng hôm nay…

“Giảm giá cho cặp đôi nhé… hai em lại đến rồi à?”

“Không phải.”

Tôi sững người, là Dư Tắc Ngôn trả lời.

Trái tim tôi lập tức trầm xuống đáy vực.

Chị nhân viên gượng: “Hai đứa cãi nhau à?”

“Không phải người .”

Tôi lập tức lên tiếng chặn lời.

Dư Tắc Ngôn đứng tại quầy thanh toán, còn tôi đi thẳng vào bàn ngồi trước.

Tôi tức tốc nhắn tin cho thầy tarot.

【Đại sư, có phải xem sai rồi không?】

Điện thoại rung lên liên tục, đối phương gửi một dấu hỏi chấm.

Tôi tiếp tục gửi tin:

【Giảm giá cặp đôi! Anh ấy còn không chịu giả người tôi…】

Tôi gửi một loạt tin oán trách, điện thoại lại tiếp tục rung lên vài lần.

Chẳng lẽ… thầy tarot đang ở cùng quán với tôi?!

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Thấy lạ, tôi ngẩng đầu xung quanh, quán cũng không đông khách lắm.

Thế là tôi lại gửi một biểu cảm thăm dò.

Điện thoại của Dư Tắc Ngôn vang lên.

Tôi lập tức chằm chằm ấy.

Anh ấy liếc qua điện thoại rồi tắt đi.

“Nhìn gì ?”

Chẳng lẽ… ấy chính là thầy tarot?!

Tôi lắc đầu không , lén lút gửi thêm một tin nhắn.

Chăm vào điện thoại của ấy…

Một giây, hai giây…

Không có tĩnh.

“Muốn xem điện thoại của tôi? Cầm đi.”

Anh ấy đưa điện thoại cho tôi, thậm chí còn mở khóa sẵn.

“Sợ tôi vừa hẹn hò với em lại vừa trò chuyện với người khác à?”

Hai chữ “hẹn hò” đột nhiên in sâu vào đầu tôi, tôi lập tức uống một ngụm nước để bình tĩnh lại, không nhận điện thoại.

Có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi, ấy vốn chẳng tin vào những thứ này.

Lúc này, thầy tarot mới nhắn lại:

【Không sai đâu, ấy có cảm với .】

“Nhắn tin với ai ?”

Tôi vội vàng cất điện thoại đi, lắc đầu.

Chuyện này tuyệt đối không thể để ấy biết , nếu không, chuyện tôi thích ấy sẽ bại lộ!

8

Khi đồ ăn mang lên, có thêm một bó hoa tươi và một hộp quà nhỏ.

“Sao hôm nay quán lại tặng nhiều thứ thế này?”

Dư Tắc Ngôn nhận lấy hoa và hộp quà.

Tôi trừng mắt ấy, giật lấy hộp quà.

Mở ra xem, bên trong là một chiếc dây chuyền.

“Cái này rõ ràng là quà cho con , tranh gì?”

Dư Tắc Ngôn hơi sững lại, nhân viên phục vụ rồi rời đi.

Tôi tự tay đeo dây chuyền vào.

“Trùng với phong cách hôm nay của tôi lắm.”

“Thích không?”

Tôi liếc ấy: “Liên quan gì đến , đây là quà của quán tặng.”

Dư Tắc Ngôn nhẹ, không gì.

Sau khi ăn xong, ấy đề nghị đi xem phim.

Lúc vào nhà vệ sinh, tôi nhận lời mời kết từ một số lạ.

Vừa chấp nhận, đối phương đã gửi một bức ảnh—

Là ảnh Dư Tắc Ngôn đang nắm tay một .

Đối phương còn gửi một tin nhắn:

【Chị , em cũng đang ở rạp phim, cờ bắt gặp… Mong chị đừng đau lòng.】

Tôi ngây người một lúc.

Bộ quần áo trong ảnh giống hệt bộ mà Dư Tắc Ngôn đang mặc hôm nay.

Hỏi ra thì mới biết người gửi ảnh là Cố Thần, học chuyên ngành máy tính, cũng là quán quân cuộc thi sáng tạo công nghệ.

Tôi trả lời cảm ơn rồi vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng xung quanh Dư Tắc Ngôn không có nào, chỉ có một mình ấy.

“Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...