01.
“Ta muốn tố cáo nhị tỷ không rõ ràng với nam nhân khác, bản tính lẳng lơ như sao xứng hầu phu nhân?”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, ta mới nhận ra, quỹ đạo của đời trước đang lặp lại ở kiếp này.
Ta trùng sinh rồi, trước tiệc định thân một ngày, từ sự hoảng hốt tối qua đến sự bình tĩnh của hôm nay, giống như đã trải qua nửa đời.
Trên buổi tiệc định thân với tiểu hầu gia, tam muội một thân váy trơn, ngẩng cao đầu, năng khí thế.
“Tiểu hầu gia là trụ cột trong triều, ta thật sự không nỡ ngài ấy bị người ta lừa gạt, lấy phải nữ tử phóng đãng về thê, dù cho có liên lụy đến danh tiếng của ta, ta cũng phải vạch trần bộ mặt thật của nhị tỷ!”
“Ta tận mắt thấy nhị tỷ với nam nhân trao đổi thư từ, nhị tỷ còn vỗ vai của nam nhân đó, hành tùy tiện như thế, đến gả cho người khác cũng không xứng, sao lại có thể gả vào hầu phủ .”
Muội ấy lại sang ta, giống như là cực kì đau lòng, giống như một vị quan thanh liêm của nha môn không thể không đại nghĩa diệt thân.
“Nhị tỷ, danh tiếng của tỷ vốn đã bê bối, cần gì phải người khác chứ? Chi bằng hãy từ chối mối hôn sự này đi, coi như buông tha cho người khác.”
“Sau này thanh đăng lễ phật, tự ngẫm lấy mình, trong tự miếu cũng sẽ có một chỗ cho tỷ.”
Cả phòng đều kinh ngạc, tất cả mọi người đều ngơ ngác vị tam muội một thân áo trắng đang đứng một mình vô song ở giữa.
Người phản ứng lại đầu tiên là đại tỷ, tỷ ấy lập tức xông đến trước mặt tam muội ấn chặt cánh tay của muội ấy, lo lắng hoang mang.
“Tam muội, muội đang bậy cái gì thế, đây là tiệc định thân của nhị muội, muội như là muốn hủy hoại muội ấy sao?”
Tam muội gạt tay của tỷ ấy ra, những lời rất chính đáng.
“Chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự của tiểu hầu gia, sao ta có thể trơ mắt ra mà hắn lấy thê tử mà phải chịu nhục nhã?”
“Đại tỷ cũng , giấu bản thân mắc chứng thể hàn còn mơ tưởng gả cho thái tử, nếu không phải ta, e rằng cả đời này thái tử cũng không có đích tử rồi.”
“Đại tỷ, bản thân tỷ còn không ngay thẳng, còn đến trách cứ ta?”
Ta nheo hai mắt lại, siết chặt nắm .
02.
Kiếp trước cũng là như .
Đại tỷ bị muội ấy chỉ trích đến mức mặt trắng bệch không thể ngẩng đầu lên , loạng choạng mà lui ra ngoài.
Tỷ ấy vì chuyện bị tố cáo thể hàn không thể có con cái trước mặt mọi người nên xấu hổ không nguôi không dám gặp người khác, lần này lại càng uất ức trong lòng cả ngày, không qua bao lâu liền treo cổ tự sát.
Sau này ta mới biết , đại tỷ thể hàn là thật, không có duyên con cái là giả.
Nhưng mà là tam muội nghe chỉ nghe một nửa, liền cứng rắn đem lời đại phu “Tiểu thư thể hàn, vì nghĩ cho chuyện sinh nở sau này nhất định phải dưỡng sức khỏe thật tốt” biến thành “Không thể sinh con”.
Trên yến tiệc của hoàng thất, tam muội rất chắc chắn, đại tỷ cũng không thể giải thích.
Thái hậu liền xóa bỏ hôn ước ngay lập tức, khen ngợi tam muội thẳng thắn không e dè, muội ấy còn gân cổ lên .
“Ăn lộc của vua, phải trung với vua, phụ thân thương xót đại tỷ lại không nghĩ cho thái tử, quả là uổng bề tôi.”
Mẫu thân cũng lau nước mắt bảo vệ tam muội.
“Tướng quân muốn đánh cứ đánh ta đi, Dung nhi chỉ là một câu thật lòng, đến thái hậu cũng khen nó rồi, sao ở chỗ tướng quân lại trở thành phạm tội lớn chứ?”
“Chẳng phải là một chức vị thái tử phi thôi sao? Có gì lo lắng chứ? Hichic....”
Tay phụ thân run rẩy chỉ vào đôi mẫu tử này tức đến nỗi không nên lời, vứt gậy rồi rời đi.
Ta thấy đại tỷ ngơ ngác hai mẫu tử bọn họ ôm nhau nương tựa nhau mà sống, đột nhiên bật , lắc lắc đầu.
Ta dường như hiểu , tỷ tỷ là thật sự thất vọng với mẫu thân rồi.
Từ nhỏ mẫu thân đã không thân thiết đối với ta và đại tỷ, đặc biệt thích nhất là tam muội nhỏ tuổi.
Vốn cho rằng chỉ là ưu ái con nhỏ thì cũng là bình thường, không ngờ rằng, lại là sự thiên vị bất tận, thậm chí, hy sinh một đứa con khác cũng không nuối tiếc.
Thái tử phi tương lai bị xóa bỏ hôn ước cũng không phải là chuyện nhỏ, xôn xao lan truyền khắp thiên hạ, người người đều đại tiểu thư của phủ tướng quân không sinh con.
Đồng thời lan truyền với nó là, còn có mỹ danh tam tiểu thư Tống hiểu rõ nghĩa lớn.
Mẫu thân tươi như hoa, ôn nhu mà sờ mái tóc dài của muội ấy.
“Dung nhi của chúng ta thanh danh truyền xa, lần này có giấu cũng giấu không , e rằng người đến cầu thân sẽ đạp hỏng ngạch cửa mất.”
Muội ấy khinh thường mà nghiêng đầu.
“Con tất nhiên là một thân ngay thẳng, nào giống một số người có nhiều lòng dạ như thế?”
Nói đến đây, muội ấy ngẩng cao đầu: “Gả cho người khác, nếu là nơi che giấu việc thì con cũng sẽ không đi đâu.”
Có lẽ là nếm quả ngọt trong chuyện của đại tỷ, nên muội ấy lại một lần nữa trên tiệc định thân của ta.
Muội ấy trưng ra bộ dạng thánh nữ bỏ mặc chuyện trần thế chằm chằm mọi người.
Bao gồm vị hôn phu của ta Yến Triệu.
Hai mắt hắn chằm chằm, không chớp mắt mà muội ấy.
“Thế gian mà lại có nữ tử thanh tao thoát tục đến như .”
Ta từ nhỏ đã thích đi theo phụ thân học võ, sau khi lớn lên lại lén lút lên chiến trường.
Nữ cải nam trang, dùng mặt nạ che mặt, một mạch đến Vũ Lâm tướng quân.
Chuyện này chỉ có phụ thân và thân tín của ông biết , người khác đều cho rằng ta sức khỏe yếu, đi đến điền trang dưỡng bệnh.
Cái gọi là thư từ qua lại, vỗ vai, tất nhiên là người của ta.
Ai ngờ rằng bị tam muội thấy, bệnh chính nghĩa tái phát, đến tiệc định thân của ta đồn đại.
Yến Triệu lập tức quyết đoán muốn từ hôn.
“Ta Yến Triệu tuy bất tài, cũng không muốn có một mảng màu xanh trên đầu, mối hôn sự này, cứ thế bỏ đi.”
Hầu lão phu nhân Bộc Dương cũng nắm chặt tay của tam muội cảm kích không thôi.
“Cô nương tốt, cũng may có , nếu không Triệu nhi của bọn ta phải chịu ấm ức lớn rồi.”
Tuy ta không thấy hứng thú với Yến Triệu, cũng không muốn bị bọn họ tùy tiện chụp mũ.
Đang nghĩ xem phải giải thích thế nào, mẫu thân trực tiếp xông đến.
“Nếu đã như , thì bỏ đi cũng tốt.”
Bà ấy xong mặt đầy trách cứ mà ta.
“Nha đầu con cũng thật là, sao có thể không quý danh tiếng như , bỗng dưng liên lụy đến tỷ muội trong nhà?”
“Con nên cảm tạ tam muội của con mới đúng, nếu như nó không vạch trần con, đợi con gả đi rồi bị người khác phát hiện rồi hưu thê, đó mới là nhục nhã mất đi thanh danh của phủ tướng quân.”
Cha ta không ở đây, mối hôn sự này bị nương ta giải quyết dứt khoát, lấy lý do là danh tiếng ta bị hủy mà hủy đi mất, từ đó, cái danh nhị tiểu thư Tống tính lẳng lơ lan ra khắp đầu đường cuối ngõ.
03.
Sống lại một đời, sắc mặt trắng bệch của đại tỷ hiện ra trước mặt, loạng choạng muốn trốn đi.
Ánh mắt kinh diễm của Yến Triệu chằm chằm vào tam muội trong sân.
Còn tam muội áo trắng hơn tuyết, sắc mặt nghiêm túc, tựa như thần nữ.
Ta siết chặt nắm , khóe miệng kịch liệt cong lên, một bước xông tới tát một bạt tai thật mạnh lên gương mặt chính nghĩa đó.
Cái tát giòn tan vang lên, tam muội không thể tin mà trừng to mắt.
“Tỷ lại dám đánh ta?”
Ta lại một chân đạp ngã muội ấy, vừa ý mà nghe tiếng hít thở lên xuống xung quanh, sau đó chân dẫm lên lưng của muội ấy.
Tiếng kêu thảm như heo của muội ấy vang lên.
“Á—ta muốn tố cáo tỷ tỷ muội, thủ đoạn độc ác, ta là công chúa Chiêu Nghĩa, ta muốn đưa tỷ vào trong đại lao. Cứu mạng---“
Ta hơi đơ ra, hai mắt nheo lại.
Sao muội ấy biết mình là công chúa Chiêu Nghĩa tương lai?
Nhưng mà, muội ấy cũng rất đúng lúc.
Ta hừ lạnh một tiếng, với mọi người: “ Mọi người cũng thấy rồi, tam muội ta rõ ràng là sớm đã điên rồi, luôn miệng muội ấy là công chúa gì đó.”
“Tỷ muội nhà ai có chuyện ô uế mà không phải che đi giấu đi, tam muội ta muốn dâng đến trước mặt người khác, cón cứ muội ấy là công chúa, đây không phải là mắc bệnh điên chứ là gì?”
Nói thế ta cúi đầu quật cường mà mím môi, nuốt xuống sự nghẹn ngào trong giọng .
“Nhưng mà mẫu thân thương tam muội, không nỡ để bên ngoài biết chuyện này, đến mức hỏng hôn sự của đại tỷ, cũng là muội ấy bị bệnh, bảo bọn ta nhường muội ấy một chút.”
“Nhưng mà lần này, ta thật sự không nhịn nữa, đều là tỷ muội, dựa vào cái gì bọn ta cứ phải nhường cho muội ấy?”
Mọi người bị một loạt biến cố này kinh ngạc đến mức đờ người ra, một là kinh ngạc lại có quý nữ đánh người trước mặt nhiều người, hai là không ngờ đến tam muội sẽ điên khùng như .
Bị ta như , đột nhiên phản ứng lại, chỉ e vị tam tiểu thư này thật sự mắc bệnh điên gì đó.
Mẫu thân cũng hoàn hồn lại trong sự kinh ngạc, hoang mang nhào đến muốn đẩy ta ra.
“Ta thấy con mới bị điên rồi, sao con có thể muội muội con như ?”
Ta mặc cho bà ấy đẩy ngã, nặng nề mà ngã xuống đất.
Thê thảm mà bò dậy, mi hơi run, hai mắt ửng đỏ, bộ dạng vô cùng ấm ức.
“Mọi người đều thấy rồi, tam muội bệnh rồi thì nên khám bệnh thật tốt, mẫu thân luôn chiều theo muội ấy, ta và tỷ tỷ lại sai gì chứ?”
Hướng của dư luận thoáng chốc nghiêng về phía ta, ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ rơi lên người của mẫu thân và tam muội.
Đến cả mẹ con Yến Triệu cũng nghi ngờ mà quan sát bọn ta.
Tống Dung ngơ ngác tất cả mọi chuyện, đột nhiên hét lên.
“Không phải thế, ta không có bệnh.”
“Ta muốn tố cáo nhị tỷ bất hiếu không biết nhường nhịn, đổ tội vu oan tỷ muội.”
Ta đang suy nghĩ thế nào mới có thể chứng thực bệnh điên của muội ấy, từ xa đã truyền đến giọng trầm thấp.
“Nghiệt chướng, nếu đã bị bệnh điên sao lại còn ra ngoài mất mặt?”
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc vào cửa, cuối cùng ta cũng thở phào một hơi.
Ta biết có mẫu thân ở đây, bản thân nhất định không thể khống chế cục diện, cho nên đêm qua ta liền sai người tiếp ứng cha vừa mới hồi kinh, cũng may ông ấy đến kịp thời.
Kiếp trước, lúc cha đến đã quá muộn rồi, ta bị hủy hết thanh danh, còn bị từ hôn, cha và nương cãi nhau một trận lớn, cũng vô ích.
Nhưng mà bây giờ ra chuyện thế này, mối hôn sự này cũng không thành nổi.
Quả nhiên, hầu phu nhân Bộc Dương đề ra việc từ hôn, lý do là quý phủ quá loạn, không với cao tới.
Ngược lại là Yến Triệu, ánh mắt tam muội, vài phần không tin, vài phần không nỡ.
Yến Triệu con người này, kiếp trước chính là chó săn trung thành của tam muội, kiếp này lại có tiềm năng này nữa.
Cha ta không hề giữ lại, theo ông ấy thấy, có thể từ hôn dễ dàng, cũng không phải hôn phối tốt.
Bạn thấy sao?