6
Tôi bị ấy hỏi trúng tim đen.
Chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp.
Hồi chọn trường, tôi chọn nơi cách nhà tận hai ngàn cây số.
Chỉ vì tôi thích ngắm tuyết.
Muốn cảm nhận cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông phương Bắc.
Khi đó, ba mẹ , chuyện của tôi, để tôi tự quyết.
Nhưng lần nào gọi điện, nghe giọng mẹ nghẹn ngào ở đầu dây bên kia, tôi lại thấy áy náy vô cùng.
Nghĩ đến đó, lòng tôi bỗng chùng xuống.
Giọng cũng nhỏ lại.
“Chắc không đâu, em định về nhà tìm việc. Còn thì sao?”
“Anh cũng về.”
Câu trả lời của ấy khiến tôi bất ngờ.
Hồi đó gặp lại ấy trên tàu hỏa, tôi ngạc nhiên lắm.
Hỏi sao cũng chọn ngôi trường xa tít thế này.
Anh bảo, không thích thành phố quê nhà, chỉ muốn đi thật xa.
Tôi chợt nhớ tới những vết thương trên người , và bộ đồng phục bạc màu như giặt suốt ba năm không nghỉ.
Tôi hiểu, không phải ai sinh ra cũng có một gia đình may mắn như tôi.
Tuổi thơ của một số người, là ký ức chữa lành.
Còn tuổi thơ của một số người, chỉ khiến họ muốn trốn chạy.
Tôi không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ là trong những năm tháng đại học, tôi thường rủ tham gia hoạt câu lạc bộ.
May là không từ chối.
Dù vẫn ít , mỗi lần có hoạt , chưa từng đến trễ.
Quả nhiên, khi đổi môi trường, con người ta cũng thay đổi rất nhiều.
Tôi cứ đinh ninh rằng Chu Tự Bạch hẳn rất thích thành phố phương Bắc này.
Chắc chắn sẽ chọn ở lại việc, rồi lập gia đình ở đây.
Nên cảm đơn phương ấy, tôi giấu trong lòng suốt sáu năm.
Chưa từng dám thổ lộ.
Nhưng bây giờ, lại cũng sẽ về quê.
Tôi bối rối đến mức không biết phản ứng thế nào.
Tôi dè dặt hỏi:”Chu Tự Bạch, không thích nơi này sao?”
“Thích chứ.””Vậy sao lại—”
“Vì người thích ở đây, nên mới thích thành phố này.
Cô ấy mà rời đi, thì tất nhiên cũng phải đi theo.”
Tim tôi nghẹn lại một nhịp.
Trong đầu quay cuồng suy nghĩ, xem gần đây có nào thân thiết với không.
Nhưng cồn trong máu khiến đầu óc tôi mơ hồ.
Không nghĩ ra nổi ai cả.
Tiểu Quỳ còn dặn tôi phải biết nắm bắt cơ hội lần này.
Mà người ta đã có người mình thích rồi.
Tôi đúng là… một trò hề.
Tôi gượng , giả vờ lơ đãng hỏi dò:”Ha ha! Nghe mà thấy có mùi rồi đó nha.”
Chu Tự Bạch khẽ , đầy bất đắc dĩ.
Mà tôi thì như ngồi trên đống lửa.
“Anh đó, đẹp trai thế này mà đi thầm trộm nhớ thì đúng là phí của trời!”
Nói xong, tôi cầm điện thoại lên nhắn ngay cho Tiểu Quỳ cầu cứu.
Bảo ấy tới đón tôi càng nhanh càng tốt.
Chưa kịp tỏ đã thất , cảm giác này đúng là dằn vặt.
Ngay lúc tôi cúi đầu gửi cho Tiểu Quỳ cả đống sticker khóc ròng,
Chu Tự Bạch bất ngờ mở miệng, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ừ, nên là… không muốn tiếp tục thích em trong im lặng nữa.
Sáu năm qua để có thể đứng cạnh em hôm nay, là điều thấy đáng nhất.
Anh biết không xứng với em, sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Lâm Chiêu Nhiên, em… có đồng ý ở bên không?”
7
Đầu óc tôi trống rỗng.
Nhìn Chu Tự Bạch, không thể nổi lời nào.
Anh ấy hình như cũng đang rất căng thẳng.
Nhưng rõ ràng, ấy kiên nhẫn hơn tôi nhiều.
Tôi nắm chặt vạt váy, cố ra vẻ bình tĩnh:
“Anh ơi đừng nữa… em theo chủ nghĩa trong sáng đấy.”
Chu Tự Bạch khựng lại một chút.
Biểu cảm của ấy vừa ngạc nhiên, lại như đã lường trước .
Anh bật khẽ, giọng dịu lại:”Có vẻ là… vẫn chưa đủ rõ.
Lâm Chiêu Nhiên, thích em.
Thích đến mức, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích.
Là kiểu thích muốn ở bên nhau ấy.”
Trái tim tôi đập loạn như trống trận!
Tai thì ù ù, chẳng nghe rõ gì ngoài tiếng đập thình thịch.
Mặt nóng ran như sắp bốc cháy.
Chu Tự Bạch còn định tiếp, tôi vội giơ tay ngăn lại!
“Chu Tự Bạch! Anh đợi đã! Không nữa!”
Tôi lập tức quay người, mở điện thoại tìm trên Xiaohongshu: “Bị crush tỏ thì phải sao?”
Không có câu trả lời nào dùng !
Tiểu Quỳ bên kia vẫn đang “đang nhập…”.
Tôi quyết định tự ra tay!
Tôi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Chu Tự Bạch.
Đầu óc cứ xoay vòng vòng như đang đứng trên đu quay tốc độ cao.
“Chu Tự Bạch, thật sự thích em à? Em không phải người vợ tốt, không phải người mẹ tốt, càng không phải người con ngoan hiền gì đâu. Em chỉ là một đứa con thích chơi mấy trò trừu tượng vớ vẩn thôi, thật sự chấp nhận sao?”
Một nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua bước chân bỗng khựng lại.
Khóe miệng giật giật, quay đầu tôi với ánh mắt hết sức phức tạp.
Chu Tự Bạch nhấc mí mắt lên, liếc ta một cái lạnh tanh.
Anh phục vụ biết điều, nhanh chóng lỉnh đi.
Chu Tự Bạch quay đầu lại, khóe môi đã có thêm nụ nhàn nhạt.
Ánh mắt đen nhánh, cất giọng trầm thấp:
“Chiêu Nhiên, em không biết để đứng cạnh em, đã mất bao lâu đâu.
Không biết bao nhiêu đêm không ngủ, đã tự hỏi đi hỏi lại mình — với một người như , cuộc đời tệ thế này, lấy đâu ra tư cách để mơ tưởng đến em?
Nhưng không cam lòng.
Chỉ cần nghĩ đến bên cạnh em sẽ là một người con trai khác, ghen tuông thôi cũng đủ khiến phát điên.”
Giọng ấy chậm rãi, ấm áp và cuốn hút.
Nhưng tôi chẳng nghe rõ gì nữa.
Tôi chỉ mải đôi môi đẹp mê người kia, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Trong đầu lại hiện lên cảnh lần trước ấy nghiêm túc với tôi: “rất to.”
“Chu Tự Bạch, quan điểm đương của em là — hai người ở bên nhau phải tuyệt đối thành thật, không dối.
Dù em có hỏi mấy câu riêng tư đến mức nào, cũng phải trả lời như lần trước, thật lòng, không né tránh. Đồng ý không?”
Anh gật đầu thật mạnh.
“Đương nhiên rồi—”
“Vậy bình thường thích tư thế nào?”
Tay Chu Tự Bạch run lên.
Ánh mắt tôi như thể trong đầu ấy vừa nổ ra một bát cơm thập cẩm.
Tôi thì cực kỳ nghiêm túc :
“Đừng sợ! Nhìn vào mắt em! Nói ra đi!”Cuối cùng, ấy đỏ mặt, mở miệng:
“Chiêu Nhiên… em thích tư thế nào… đều .”
Bạn thấy sao?